Mặc dù chỉ là trong lều dựng tạm ở nơi dã ngoại, nhưng trang trí vô cùng xa hoa, toàn bộ nền đất được trải tấm thảm lớn, hoa văn hình mây màu trắng sáng, những chiếc tủ gỗ sơn màu sơn bóng bày biện các món đồ ngọc, chỉ một món trong đó đủ hộ bình thường sống dư dả cả đời.
Trường Bình công chúa lười nhác nằm trên giường gấm, mỉm cười nhìn Trác Cơ quỳ sau bàn: “ Mau mau tới gần đây nói chuyện, nghe nói ngươi đi tắm gặp phải mãnh hổ, chẳng lẽ sự mỹ lệ của Trác Cơ khiến mãnh hổ cũng động lòng rồi sao?”
“ Sương phụ đâu ra nhãn sắc để làm vui lòng người, Trác Cơ không tốt số như công chúa được gả cho lang quân như ý, nay không đưa tới lang quân tốt, lại đưa tới một tên đăng đồ tử dẫn hổ, đúng là số khổ.” Trác Cơ làm vẻ tội nghiệp nói:
“ Có nhìn thấy không?” Trường Bình che miệng cười khúc khích, tuy đuôi mắt hiện lên nếp nhăn nhưng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp mặn mà lắng đọng theo tháng năm của nàng:
“ Không thấy đăng đổ tử, nhưng nhìn thấy rõ con hổ, ngoài ra kẻ đó bỏ lại một ngọc bài, đúng là thói đời suy đồi, một người đeo Minh Nguyệt quân tử bài mà lại có hành vi hèn kém, còn đẩy con hổ ra chịu tội, bản thân chạy cho nhanh.” Trác Cơ nói rồi mang miếng ngọc bài đưa cho Trường Bình, để tăng thêm sự đồng cảm, dễ tiến hành lời tiếp theo:
Trường Bình nhận lấy xem phì cười ra tiếng: “ Một miếng ngọc tốt, thời gian trước có người che mặt mỹ nữ dụ thế nhân tò mò, nói nhìn một cái ngàn vàng mà không ai hỏi han, tới chỗ ngươi lại biến thành thật.”
Trác Cơ cười thảm: “ Nếu Diêm thiết lệnh thi hành, Trác Cơ cũng chỉ có đường đó mà đi, mong làm ăn hưng thịnh.”
Trường Bình công chúa ngồi dậy, miệng tựa cười tựa không nhìn Trác Cơ: “ Trác Vương Tôn giàu có sánh ngang vương hầu, cho dù không có nghiệp tổ luyện sắt, dựa vào vạn khoảnh ruộng tốt, trăm tòa sơn lâm, chẳng lẽ còn thiếu miếng cơm của ngươi sao? Thường nghe nói, sơm lâm quận Thục nửa thuộc hoàng gia, nửa thuộc họ Trác, phú quý ba đời còn chưa thỏa mãn sao?”
Trác Cơ biến sắc đứng lên quỳ bái: “ Xin công chúa thương cho Trác thị, nay Trác thị nhiều con cháu cả đời chỉ biết luyện sắt, nếu không còn tổ nghiệp, lập tức có mối lo gần, nếu thoát được họa lật sào, Trác thị nguyện nghe lời công chúa.”
Trường Bình khẽ buông một tiếng thở dài: “ Trác Cơ, làm sao ngươi còn chưa hiểu, Đại Hán ta từ khi khai quốc tới nay, cùng dân nghỉ ngơi, giảm lao dịch, hạ phú thuế, mở quan lương, bỏ cấm núi, để làm giàu bách tính. Trác thị ngươi là nhà dư dả, cả nhà tụ lại hơn nghìn người, vẻn vẹn trăm năm đã gom góp tiền tài vô số, đáng lo hơn nữa là môn hạ các ngươi có tới cả vạn nô phó, có chút gió lay cỏ động gì là tụ tập sơn lâm, đối kháng triều đình, coi vương pháp như không. Chỉ riêng năm ngoài có mười chín vụ làm loạn, bệ hạ làm sao bệ hạ chấp nhận được?”
“ Tang Hoằng Dương thực thi Diêm thiết lệnh, một là trù tiền bắc chinh, hai là dẹp họa loạn trong nước, ba là khống chế muối cho triều đình sử dụng. Chính sách lớn như thế, ai có thể vì một nhà nào mà dao động được?”
Trác Cơ cúi đầu nức nở, dáng vẻ vô cùng đáng thương:” Quả nhiên không còn đường sinh tồn cho Trác thị nữa.”
Trường Bình chỉ Ly Sơn ngoài trướng: “ Đất này ngoài có thợ săn giết chóc, trong có dã thú săn mồi, vậy mà gần chục năm qua vẫn không giết hết dã nhân, ngược lại còn có xu thế ngày càng nhiều. Có câu, cương đao chém cỏ, cỏ vẫn sinh, Trác thị phú quý hơn trăm năm, chẳng lẽ không bằng cả dã nhân nơi này? Bách nghiệp thiên hạ chỉ cấm muối sắt, Trác thị liền không biết thông quyền biến à? Trác Cơ ngươi có tiếng tài nữ đất Thục, há không hiểu tốn công đi kêu cầu bên trên, không bằng thay đổi làm lại từ đầu, chẳng lẽ Trác thị muốn quốc triều dung thứ cho các ngươi vạn năm?”
Trác Cơ thầm thở dài, từ lúc Trường Bình thay đổi cách nói chuyện sang dùng lời tấu đối là nàng biết chuyện hỏng rồi, hoàng gia quả thật vô tình, nói trở mặt là trở mặt, lúc này Trường Bình là công chúa, chứ không phải là Trường Bình có thể thoải mái nói cười thường ngày.
Nói nhiều vô ích, chỉ e tồn hại tới chút ân tình bao năm còn sót lại, Trác Cơ là nữ tử thông minh, nàng không đem nó lãng phí vô ích như thế, buồn bã cáo lui.
Bước ra ngoài lều, Trác Cơ mới đeo khăn lên, che đi dung mạo.
Một đám nam tử trẻ mặt mũi sáng sủa bất phàm vốn đang lớn tiếng đàm thi luận đạo, chợt yên tĩnh hẳn, ánh mắt đồng loạt bám sát nữ tử che mặt, khuôn mặt nàng khuất sau tấm sa mỏng, chỉ một thoáng để lộ dung nhan đã khiến cả đám như người mất hồn, mỗi bước chân đi xa của nàng khiến trái tim của các chàng trai trẻ tội nghiệp đó xiết chặt lại.
“ Nàng là ai, vì sao xuất hiện nơi này?” Mãi lúc sau có người hoàn hồn giọng như đọc thơ:
“ Nàng trên Trác Cơ, là Đại nữ của Trác Ông, tổ thượng vồn là người Hàm Đan nước Triệu, sau bị hoàng đế nước Tần ép vào Thục, năm nàng mười bốn tuổi gả cho người, hai năm sau trượng phu mất, ở góa tới bây giờ …”
Cả đám thanh niên tức thì quay đầu, nhìn hắn, khiến nam tử đang thẫn thờ nhìn theo bóng dáng Trác Cơ xấu hổ, chắp tay xung quanh:” Các vị huynh đệ chớ chê cười, ta từng theo đuổi nàng nhưng thất bại, đừng thấy nàng lo chuyện thương nghiệp mà xem nhẹ, nàng là tài nữ đất Thục, chơi đàn làm thơ tinh thông, ta thẹn không bằng.”
Cả đám ồ lên tiếc nuối, tài hoa bọn họ cũng không hơn là bao, xem ra vô duyên với giai nhân rồi, tâm tình không tốt.
Tâm tình Vân Lang cũng không tốt.
Thái Tể từ buổi tối bắt đầu toàn thân nóng rang, đắp ba lớp lông thú vẫn kêu lạnh, suốt cả đêm y không hề chợp mắt, liên tục thay khăn lạnh giảm nhiệt cho ông ta, ngay cả dưới nách, đùi, lòng bàn chân bàn tay đều không bỏ qua.
Cho tới khi mặt trời hé lộ, sốt cao mới giảm đi, Vân Lang mệt mỏi cực độ, thiếp đi bên mép giường.
“ Nước, nước ...”
Nghe thấy Thái Tể nói mơ, Vân Lang choàng tỉnh, vội vàng đi rót một bát nước ấm bỏ thêm ít muối, cho ông ta uống, uống hết nước, Thái Tể lại nằm xuống ngủ mê man, lần này có vẻ yên tĩnh hơn, dần dần tiếng ngáy phát ra.
Vân Lang dụi khóe mắt cay xè, càng nghĩ càng chỉ muốn tát cái mồm nói năng linh tinh của mình, lẩm bẩm:” Gia gia, phải sống nhé, cháu hứa, chúng ta cùng phản Hán phục Tần, chúng ta nhất định gây dựng lại thịnh thế Đại Tần ...”
Không biết Thái Tể có nghe thấy không, nhưng đó là điều duy nhất y có thể làm lúc này, cho nô phó trung thành của Tần Thủy Hoàng một điểm tựa để sống.