Buổi tối đi ngủ, Vân Lang vừa nằm xuống bên cạnh Tống Kiều liền bị đẩy xuống giường. “ Nàng thật vô lý.” Vân Lang ôm gối đứng ở đầu giường, không chỉ Tống Kiều, Vân Triết cũng đá hôi cha nó một cái: “ Cứ như chưa ai từng có thai vậy, sao khi thiếp mang thai, chàng không trống giong cờ mở như thế?” Tống Kiều ôm Vân Triết đang ngủ say đá lung tung vào lòng, nhắm mắt lại, không chào đón Vân Lang nữa. Vân Lang ôm gối mò mẫm bóng tối tới thư phòng, bực...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.