“ Cha bảo muội tới đón huynh.” Trong chiếc xe ngựa rộng rãi thư thái của Vân thị, Vân Âm ngồi trên thảm dày nhìn Hoắc Quang, tuy lòng tràn ngập hưng phấn nhưng có chút bẽn lẽn, hơn một năm không gặp ít nhiều có chút xa lạ: Hoắc Quang thoải mái nằm xuống xe, lẩm bẩm:” Ta tưởng rằng ông ấy sẽ thay đổi, không ngờ ông ta chẳng thay đổi chút nào.” Vân Âm mở to mắt, suốt ruột nói:” Huynh không thể lại đánh cha mình được, như thế không hay.” Hoắc Quang bực mình:” Ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.