“ Tiên sinh, tới đây nếm thử trà học sinh pha.” Vân Lang chỉ liếc nhìn Lưu Lăng đúng một cái, lấy hồ lô rượu trong tay Tùy Việt giơ lên, giọng bình thản giống như chẳng phải là người quen xa cách lâu ngày:” Ta có rồi.” Lưu Lăng ngước mắt lên nhìn Vân Lang, cũng không tỏ ra mấy xúc động, cười duyên:” Không ngờ tiên sinh không tin học sinh.” “ Làm tiên sinh của cô tổn thọ lắm, hai tiếng đó đừng gọi là hơn.” Vân Lang ngồi xuống đầu kia tấm thảm: Lưu Lăng cầm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.