Liễu cuối hè xanh ngất, vỏ liễu trở nên khó bóc, làm liễu địch cũng giòn, mà ngậm trong miệng lại đắng. Vân Lang thổi một khúc liễu địch chẳng phát tiết được nỗi nhớ nhà, mà mồm lại đã đắng nghét. Bè gỗ mới làm xong, vàng bạc châu báu đã lên bè, lương thực đã thu hoạch, công lao đã tới tay, nỗi nhớ nhà càng thêm cồn cào, về tới nhà hẳn Vân Âm đã có thể gọi "cha" chứ không còn tuôn ra cả tràng "bạc bạc bạc " nữa. Đang ngóng từng ngày đợi về...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.