“ Quay về chủ đề cũ, người nhà của cô nương đâu, nhìn nàng là biết sống sung sướng an nhàn quen rồi, không phải người lưu lãng khắp thế giới.” Câu chuyện mấy lần đi chệch hướng, Vân Lang phải đưa nó về quỹ đạo: Tô Trĩ hai tay ôm gối, nhìn Ly Sơn đang lờ mờ hiện ra trước mắt, giọng buồn buồn thương cảm: “ Không lừa ngài đâu, có một ngày tiểu nữ tỉnh lại, nhận ra trong nhà không còn ai nữa, đợi nửa tháng vẫn không thấy họ về. Sau đó tiểu nữ nhớ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.