Sau khi nhóm Lưu Bà là đợt cuối rời đi, Vân gia trang ngày thường đông đúc trở nên trống vắng trông thấy. Lưu Nhị cùng một gia tướng què chân đóng đại môn lại, sau đó xách bầu rượu với một nồi xương đi lên lầu chuông ở tường viện, vừa nhắm rượu vừa nhìn bốn xung quanh, cuộc sống đơn giản như vậy bọn họ sống ngày qua ngày không biết chán. Cái thế giới chết tiệt này quá tàn khốc, nếu không có một nơi như Vân gia để người ta có thể thở ra một hơi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.