“ Rêu xanh in dấu chân dày Mười phen gõ cửa chín lần trở ra Giam sao xuân sắc mượt mà Một cành hạnh đỏ ... À không trúc xanh vươn ra mép tường ... Ha ha ha. Rời khỏi Trác thị tâm tình Vân Lang tốt lắm, cười lớn sửa thơ cổ nhân: “ Tiểu Trùng, đừng cạo rêu nữa, cứ để đó cho tên khốn kiếp không thích đi bằng cửa ngã chết thôi.” “ Muốn ta ngã chết không phải dễ.” Cái giọng vịt đực thời vỡ giọng ồm ồm vang lên trên bờ tường: “ Ngươi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.