Vân Lang đi tới khô cả cổ, đi mãi đi mãi chỉ thấy cảnh hoang tàn, chim chóc nhiều hơn là người, phía trước vẫn là con đường đầy cỏ dại dài dằng dặc không thấy điểm kết làm người ta thoái chí, dựa vào tường cung nghỉ:” Không đi nữa, trời nóng thế này, đi tiếp ta chết mất.” Tào Tương cũng mồ hôi đẫm lưng, chống đầu gối nói:” Sắp tới Hồng Đài rồi, Dương Lợi ở Nguyệt Thất cạnh đó.” “ Biết xa như thế, sao ngươi không kiếm cái xe ngựa, hoặc là hai con ngựa.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.