Mặc dù biết Vân Lang lập ra kế hoạch tốt nhất cho đám huynh đệ mình rồi, Hoắc Khứ Bệnh vẫn có chút không cam lòng, đó không phải cuộc sống mà hắn muốn, nhíu chặt mày, thở dài:” Không cách nào sống khoái hoạt chút được sao?” Tào Tương cơ bản đã quen sống trong bầu không khí ngột ngạt đó, chẳng để trong lòng: “ Vậy giết Hung Nô xong ngã ngựa chết luôn là được.” “ Ăn nói cẩn thận.” Vân Lang ném xương gà chặn cái miệng thối của Tào Tương lại: Hoắc Khứ Bệnh ve...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.