Vân Lang ngồi ở trung đình uống trà nhìn cây hòe cực lớn ngoài sân tới ngẩn người. Tang Hoằng Dương ho khẽ một tiếng, y sam chỉnh tề đứng ở cửa, từ xa chắp tay: “ Làm phiền đại giá Vân hầu, sợ hãi, sợ hãi rồi.” Vân Lang đứng lên cười ha hả:” Nếu đại phu sợ hãi thật thì ta đã gặp đại phu ở cửa rồi.” Tang Hoằng Dương cười ngượng:” Hôm nay bị một đám tiền gia làm chóng mặt, về nhà ngủ mất, không đón từ xa được, Vân hầu thứ tội.” Trương An...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.