Hoắc Quang cứ có cảm giác nụ cười của Lưu Cư rất lạ. Từ lúc lên xe, không ngờ tên này đưa tay kéo mình, lạ, phải biết rằng trước kia Lưu Cư lên xe một cái là ngồi ngay chính giữa, người khác ngồi ra sao không quản. Lần này nó ngồi bên mé gần cửa sổ, nhường chỗ cho Địch Sơn và Hoắc Quang. Hoắc Quang không thèm suy nghĩ hành vi của nó:” Điện hạ đã chuẩn bị vàng chưa?” “ Trăm cân, ngươi muốn tiêu cái gì mà cần nhiều thế, nếu cần thứ gì thì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.