Tiếng chúc mừng ở chủ điện ngày càng cao, che lấp bi thương ở gian phòng nhỏ bên cạnh. Hạ Hầu Tĩnh cáo biệt nhi tử, loạng hoạng mở cửa thiên điện, đợi cho gió lạnh làm mặt ông ta cứng đờ tới mất tri giác, để nụ cười quỷ dị đông cứng trên mặt, ông ta liên bước vào chủ điện. Tới bàn của mình cầm chén rượu giơ cao hô:” Chúc mừng hoàng trưởng tự thỏa nguyện.” Lưu Cư tủm tỉm cười hết sức đắc ý, quả nhiên quyền lực vẫn là thứ quyết định tất cả, nâng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.