Tô Trí ngốc nghếch nhìn mẫu thân cho đệ đệ bú, Tô Hoán thì hết sức bất đắc dĩ, nhưng đành dựa vào lòng mẹ ngậm lấy bầu vú khô quắt đã chẳng thể làm ra chút sữa nào. Trên mặt Tô thị không còn vẻ si dại thường ngày, không la hét nữa, nhi tử bà yêu thương nhất về rồi, cho nên muốn đem thứ tốt nhất của mình cho nhi tử. Mẹ cho con bú là cảnh ôn nhu nhất trên đời này, khuôn mặt Tô thị lúc này cũng thế. “ Rất tốt, Tô Hoán trải...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.