Tô Trĩ buồn đủ rồi, dù sao nàng mới tới Vân gia trang tử bao lâu, không có nhiều gắn bó với nơi này, chỉ biết sáng tới giờ không ai làm cơm, mấy ngày qua chẳng ăn nổi một bữa tử tế, bụng đói meo. Trù nương đã tham gia công tác thu dọn tàn cuộc, tới khi mặt trời ngả về phía tây mới lấy ra vài cái sọt oa khôi, ai đói cứ tới mà ăn. Tô Trĩ ăn ngon đã quen, mồm gặm bánh khô khốc cảm thấy khó nuốt, tới bên cạnh sư huynh hỏi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.