Lưu Lăng ngồi trở lại ghế, tay chống cằm nhìn Cẩu Tử, khôi phục thái độ ông chúa cao cao tại thượng:” Trước truyền lời gia chủ, sau mới tới chỉ ý bệ hạ, chuyện này truyền về đất Hán, gia chủ ngươi sẽ chết không đất chôn.” Cẩu Tử cúi mình:” Thần là thần tử của bệ hạ, không phải gia nô Vân thị.” “ À, ta quên, y không bao giờ gọi phó nhân của mình là gia nô, một đám người không phải nô phó, song vẫn làm việc của nô phó, cuối cùng lại cảm kích...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.