Lúc này ở Trường An cách đó hơn một nghìn sáu trăm dặm, người nhớ nhung Vân Lang nhất không phải Tống Kiều ngày ngày đứng trên lầu cao nhất nhìn ra xa, chẳng phải Vân Âm đang vô tư cầm que đuổi theo Đại Vương, cũng không phải Lương Ông, Lưu Bà bận rộn việc nhà. Mà là A Kiều bi thương. Miệng nàng thì cứ suốt ngày nói sinh nữ nhi là tốt nhất, thực tế mọi sự chuẩn bị của nàng đều là đón nhi tử của mình chào đời. Đến khi đứa bé sinh ra, đến...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.