“ Năm xưa khi ta quen sư phụ ngươi, ngài ấy chỉ là một giáo úy, còn mỗ chỉ là một tiểu lại dưới trướng Trương công. Thời gian trôi đi, Vân hầu đã phong hầu trên lưng ngựa, mỗ vẫn ở lại Trung úy phủ, cuộc đời chìm nổi thực làm người ta cảm khái. Thêm vài năm nữa mỗ gia còn thấy tiểu lang quân phong hầu thì đó là phúc của mỗ rồi.” Xem ra Vương Ông Thư nhìn cảnh ngộ của Trương Thang cũng ý thức mình không được lâu dài, thế nên mới có lời...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.