Khi ráng chiều trải đầy trời Vân Lang thong thả cưỡi ngựa du xuân đi ra từ sâu trong hoang nguyên giữa Ly Sơn và rặng Tần Lĩnh trùng trùng điệp điệp. Những vết bầm vừa mới bình phục lại lần nữa xuất hiện trên mặt y, lần này càng nghiêm trọng hơn lần trúng mưa đá, phải dùng vải sa quấn lấy mặt đã nói rõ vấn đề, nên dù tà dương sau lưng, cưỡi chiến mã, mặc giáp trụ cũng chẳng giúp y trông có chút hào hùng nào. Nếu tới gần nhìn còn thấy thê thảm hơn,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.