Trên đường đi, Triệu Sở Hướng bắt chuyện cùng với Chung Sơn, đột nhiên Triệu Sở Hướng nói đến chuyện này.
- Đúng thế, chính là một con sói nhỏ, nhưng bộ lông vô cùng tinh thuần, đến buổi tối, còn phát ra ánh sáng.
Triệu Sở Hướng rất thành thật nói.
- Vậy sao?
Chung Sơn cau mày nói.
- Yêu lang phát ra ánh sáng à?
Thiên Linh Nhi tò mò đi tới.
- Ừ, con yêu lang này khẳng định là rất bất phàm, hơn nữa chắc chắc là một yêu lang đẳng cấp, nội đan của nó, nhất định là không thể bình thường.
Triệu Sở Hướng cau mày nói.
- Đúng thế, lần trước, Thanh Ti tỷ tỷ ở trên bờ hồ cũng bắt một con cá hỏa hồ, rút huyết trên người nó ra, luyện nên một đan dược tam phẩm.
Thiên Linh Nhi hướng về phía Chung Sơn giải thích.
- Vậy thì chúc mừng ngươi.
Chung Sơn cười nói.
- Ai, thật đáng tiếc, lúc ấy không phải là một mình ta phát hiện ra mà còn bốn người khác đồng thời phát hiện, cho nên con yêu lang này, không biết kết quả cuối cùng thế nào nữa.
Triệu Sở Hướng lắc đầu nói.
- Sao, cả một nhóm người phát hiện ra à?
Chung Sơn cau mày nói.
- Đúng thế, lúc đó ở một cái hạp cốc, chúng ta không hẹn mà gặp nhau, sau đó chúng ta biết được con yêu lang này là vật trân quý thì định rằng sẽ phân thân thể con yêu lang ra mỗi người một phần.
Triệu Sở Hướng cất tiếng nói.
Nghe Triệu Sở Hướng nói như vậy, Chung Sơn đã có thể đoán được trình độ của con yêu lang này trân quý đến mức nào. Dựa theo như những gì Triệu Sở Hướng kể lại thì con yêu lang này nhất định sẽ cho đan dược tam phẩm, hoặc là đan dược tứ phẩm.
- Yêu lang bây giờ đang ở đâu?
Chung Sơn cất tiếng hỏi.
- Ở Đường gia, ta cũng hiện đang ở đó.
Triệu Sở Hướng nói.
- Đường gia sao? Là thế gia ngàn năm ở đại Tống à, vậy đây chính là địa bàn của Đường Hiệu Vưu?
Chung Sơn chau mày nói.
- Không sai, Đường gia ở đây có thế lực rất lớn, mặc dù Triệu gia của ta không phải là thế gia ngàn năm nhưng ở đây ta cũng có thế lực nên sẽ không sao cả.
Triệu Sở Hướng nói.
- Ngươi không phải đã nói là có bốn người nhìn thấy sao? Đường Hiệu Vưu là một người, còn ba người khác có phải là người của Thiết Thương môn các ngươi luôn không?
Chung Sơn cất tiếng hỏi.
- Ba người khác đều là sư huynh đệ của Đường Hiệu Vưu, là người của Minh Kiếm lâu.
Triệu Sở Hướng nói.
- Hóa ra là vậy.
Hai mắt Chung Sơn nhíu lại, như vậy xem ra Triệu Sở Hướng có thể bị rơi vào hoàn cảnh xấu.
Thấy vẻ lo lắng của Chung Sơn, Triệu Sở Hướng cất tiếng nói:
- Minh Kiếm lâu bốn người chỉ có hai người năm mươi mốt năm trước cùng với ta tiến vào trong tiên môn, Đường Hiệu Vưu cùng với những người còn lại đều một năm trước mới tiến vào cho nên không đáng lo.
- Ừ.
Chung Sơn gật đầu nói.
Một lúc sau, ba người đã đi tới trước cửa một tòa nhà lớn, tòa nhà này chính là biệt viện như theo lời Triệu Sở Hướng.
Ở cửa ra vào có vài thủ vệ đứng đó, Chung Sơn khi theo Triệu Sở Hướng đi vào thì phát hiện ra ở biệt viện này còn có một số cung thủ thay phiên canh gác, đúng là thế gia ngàn năm, lo lắng rất chu toàn.
- Ba người từ từ đi vào một lang đạo, vào nội điện bên trong.
Ở trung tâm khoảng đất một cái bàn, ở trên bàn có một cái lồng lên, trong lồng là một con sói lông bạc dài một thước lớn.
Toàn thân con sói có lông tinh thuần màu trắng bạc, nhưng toàn thân nó tựa như không có khí lực, hai trong mắt hiện lên một vẻ sợ hãi cực độ, thân thể hơi run rẩy, dường như nó cũng biết rằng mạng sống của mình sắp mất.
Đây chính là yêu lang, so với những con yêu lang bình thường thì có tính thuần chủng rất cao, nếu như tu luyện thì nhất định sẽ được thành tựu rất cao. Bọn ta đã cho nó uống thuốc cho nên nó không thể trốn thoát.
Triệu Sở Hướng chỉ con yêu lang nói.
Thiên Linh Nhi đưa mắt nhìn con sói.
- Tại sao lại để ở đây?
Chung Sơn nhìn chiếc lồng, cau mày hỏi.
Bốn phía đều có thị vệ của hai nhà, để ở đây sẽ thuận tiện cho việc trông giữ hơn.
Nghe Triệu Sở Hướng nói, Chung Sơn liền đoán ra nguyên nhân, như vậy bọn họ không chỉ đề phòng kẻ trộm bên ngoài mà còn đề phòng cả đồng bọn của mình nữa.
- Con sói này thật là đáng thương, nếu như ta mà thấy nó thì cho dù thế nào cũng không bắt nó mà đem đi luyện đan.
Thiên Linh Nhi thương cảm nói.
- Vậy cô nương định xử lý nó thế nào?
Chung Sơn tiến tới cười hỏi.
- Đương nhiên là thả nó ra rồi!
Thiên Linh Nhi chân thật nói.
Thiên Linh Nhi vừa nói xong, ở cách đó không xa, đột nhiên truyền tới một tràng cười giễu.
- Thả nó ra ư? Đan dược tứ phẩm mà thả ư?
Mọi người theo tiếng cười nhìn lại thì thấy từ căn phòng bên trong, có hai người từ từ đi ra.
Hai người này cũng giống như Đường Hiệu Vưu đều đeo kiếm.
- Vương huynh.
Triệu Sở Hướng liền hướng về phía một người nói, hiển nhiên người này chính là người mà năm mươi mốt năm trước cùng y tiến vào trong tiên môn, thực lực của y hẳn là so với Triệu Sở Hướng cũng không hơn kém nhau bao nhiêu.
Đối với người còn lại, Triệu Sở Hướng hoàn toàn không để ý, nhưng Chung Sơn lại nhìn chằm chằm về phía hắn.
Chứng kiến hắn, Chung Sơn liền mở trừng trừng hai mắt, trong lòng hắn hiện lên một sự tức giận mãnh liện, sau đó hắn phải cố gắng hít một hơi thật sâu mới trấn áp được, ít nhất là cũng không thể hiện ra ngoài khuôn mặt.
Chung Địa, tên nghiệt tử Chung Địa, Long Môn đại hội lần trước Chung Sơn dẫn hắn tới, hắn được tiên môn chọn trúng, cuối cùng lại trở mặt không nhìn nhận Chung Sơn, thậm chí lúc đại nghĩa tử Chung Thiên mắng hắn, hắn còn xúi giục sư tôn của mình đánh cảnh cáo về phía Chung Sơn.
Minh Kiếm lâu, hóa ra Chung Địa được chọn vào Minh Kiếm lâu!
Nhìn Chung Địa, Chung Sơn cố nén lửa giận, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười nhàn nhạt.
Khi Chung Địa đến gần, nhìn thấy Chung Sơn, cả người hắn liền tỏ ra ngẩn ngơ, hiển nhiên bây giờ Chung Sơn đã trẻ hơn trước rất nhiều, chỉ còn dáng vẻ của ba mươi mốt tuổi, Chung Địa cũng không thể nào ngờ được, người trước mắt của hắn chính là nghĩa phụ Chung Sơn của mình.
Chung Địa phải không?
Chung Sơn lạnh lùng cười.
Tiếng gọi của Chung Sơn tựa như một gáo nước lạnh rót xuống toàn thân Chung Địa. Là hắn, là nghĩa phụ của mình, Chung Sơn tại sao lại như vậy? Tại sao hắn trở nên trẻ lại như vậy? Hắn cũng đã được bái nhập vào tiên môn sao? Cũng đã được bái nhập vào tiên môn sao?
Mồ hôi lạnh trên trán Chung Địa chảy xuống ròng ròng, sau đó hắn kêu lên:
- Nghĩa, nghĩa, nghĩa…. Chung Sơn.
Một tiếng nghĩa phụ cũng không thốt ra, mà gọi thẳng tên của Chung Sơn. Gọi xong tâm tình Chung Địa trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, đúng thế, bây giờ ta sợ cái gì chứ, ta hiện tại cũng đang tu tiên, hơn nữa tư chất còn rất tốt.
- Hắn cũng họ Chung, lại biết ngươi nữa? Là bằng hữu của ngươi à?
Thiên Linh Nhi lập tức tò mò hỏi.
Triệu Sở Hướng cùng với một nam tử khác cũng nhận ra Chung Sơn và Chung Địa có mối quan hệ không tầm thường, bọn họ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía hai người.
- Có quen biết, nhưng không phải là bằng hữu.
Chung Sơn hướng về phía Thiên Linh Nhi nói.
- A!
Thiên Linh Nhi lập tức gật gật đầu, nàng cũng không nói nhiều nữa, không là bằng hữu, thì chính là cừu nhân sao? Thiên Linh Nhi tuy lúc bình thường không có tâm cơ gì, nhưng cũng biết rằng bây giờ không phải là lúc nên hỏi nhiều.
- Vương huynh, huynh muốn đi ra ngoài sao?
Triệu Sở Hướng cất tiếng hỏi.
- Đúng vậy.
Người được gọi là Vương huynh khẽ gật đầu.
- Nhưng sắc trời lúc này vô cùng u ám, dường như sắp đổ mưa.
Triệu Sở Hướng cau mày nói.
- Ầm ầm.
Triệu Sở Hướng vừa mới cất lời xong, đột nhiên từ trên trời truyền tới một tiếng sấm, trong khoảnh khắc một cơn mưa to đã trút xuống.
- Người kia đi tới mái hiên, cất tiếng nói:
- Ừ, đa tạ Triệu huynh đã quan tâm, bọn ta còn có chuyện quan trọng, đại sư huynh sắp đến nơi này rồi.
- Chung Địa, chúng ta đi.
Người kia nói xong liền mang theo Chung Địa theo hành lang nhanh chóng rời đi.
Nhìn hai người bọn họ đi khỏi, Chung Sơn hơi nhăn mày, hắn thở ra một hơi, tạm thời gác ân oán giữa mình và Chung Địa sang một bên.
- Người này chính là nhị sư huynh đời thứ ba của Minh Kiếm lâu Vương Quế, chúng ta đi thôi, không cần phải lo cho hắn, ta mang bọn ngươi đi tìm chỗ ở.
Triệu Sở Hướng nói.
- Ừ.
Chung Sơn nhìn theo bóng lưng hai người rồi gật gật đầu.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Triệu Sở Hướng, mọi người đi tới một tiểu viện khác.
Chung Sơn tạm thời ở nơi này, bây giờ đã vào lúc xế chiều, ngồi không không có chuyện gì, Chung Sơn liền cùng với Triệu Sở Hướng đánh vài ván cờ vây rồi nói chuyện với nhau một lúc. Thiên Linh Nhi thì nếu như không lại gần xem hai người chơi cờ thì cũng lấy ra mấy con xúc xắc ra chơi.
Đến tối, sau khi ăn cơm, Triệu Sở Hướng cũng rời khỏi tiểu viện này.
Chỗ Triệu Sở Hướng đi chính là khoảng sân đặt con sói.
Trong nội viện, con sói màu bạc khẽ run run. Từ lúc bị bắt tới giờ, con sói bạc này vẫn ở trong sự sợ hãi.
Mỗi một ngày, những người này đều cho mình ăn mấy chén cháo, nhưng khi cho ăn đều có kèm theo một chút bột màu trắng, khiến cho mình không thể nhúc nhích. Những người này, theo như lời nói của gia gia chính là những người xấu.
Người xấu, người xấu ư?
Con sói màu trắng lại tiếp tục rúc trong cái lồng, không ngừng nhìn từng làn mưa trong màn đêm đen, trong mắt nó tràn ngập vẻ sợ hãi, toàn thân ta sao run quá, ta sẽ chết ư? Gia gia, gia gia người bây giờ đang ở đâu, con không chạy được, người mau tới đây cứu Tiên Tiên, Tiên Tiên không muốn chết.