Trước Âm Mê tam mạch có một cái quảng trường thật lớn, quảng trường Âm Mê.
Đến đầu tiên là Đại Anh Hoàng triều.
Đại Anh Hoàng triều là một Quỷ tu Hoàng triều, trong triều Hoàng đế là quỷ già 1000 tuổi.
Thiên địa phân âm dương, người sau khi chết chỉ có một phần trăm cơ hội biến thành quỷ hồn, mà quỷ hồn, cũng đồng dạng chỉ có một phần trăm cơ hội đầu thai thành người. Bởi vậy, phần lớn quỷ ở âm phủ cũng không lựa chọn đầu thai, cũng giống như trên dương gian, người người đều không muốn chết.
Quỷ chi Hoàng triều, quân chủ Đại Anh - Diêm Trùng Chi.
Diêm Trùng Chi ngồi trên long thai tối đen như mực, trên ngai vàng có khắc rồng nhưng đều là màu đen, nhìn qua vô cùng âm u. Một thân long bào màu đen, mặt như quan ngọc, đầu đội Bình Thiên Quan ngọc đen. Mắt sáng có thần.
Đi theo sau có khoảng 80 vạn quân, mỗi người một thân hắc giáp mầu đen bao phủ toàn thân, quỷ dị chính là, 80 vạn đại quân này, toàn bộ đều chân không chạm đất, lơ lửng trên không trung.
80 vạn quỷ quân. Đại quân Quỷ tu.
Diêm Trùng Chi ở trên long thai, phía sau long ỷ là một ít thân tín, có nhân loại, nhưng cũng có Quỷ tu, chỉ là những tên quỷ này địa vị cao cấp hơn nhiều, nhân loại thì mặt vô cùng tái nhợt, không chút máu, nhìn qua vô cùng dọa người.
Những người này không dám vượt qua nửa bước, đứng phía sau ngai vàng Diêm Trùng Chi. Ngay sau ngai vang kia, lại có một cảnh tượng quái dị, khiến cho khí thế đội ngũ Quỷ tu khổng lồ này nhìn qua chẳng ra gì.
Vì sao lại chẳng ra gì, bởi vì phía sau long ỷ lại đặt một cái ghế nằm, một cái ghế nằm bạch ngọc được gọt giũa, trên ghế nằm lại là một lão già nhếch nhác, lão già có vẻ say rượu, mắt buồn ngủ, một thân áo bào tro sứt mẻ, vô cùng lười biếng nằm trên ghế ngọc ngủ, trong ngực còn ôm một cái hồ lô rượu thật to, khi ngủ người còn uốn cong, cái mông thì vểnh lên trời.
Một lão già nát rượu bất nhã như thế, cùng với những động tác nhếch nhác này, lập tức uy nghiêm và khí thế vô cùng của đại quân Quỷ tu không còn. Nhưng mà Diêm Trùng Chi lại không cho là đúng, căn bản không ngăn cản lão già, mà để lão tùy ý hành động.
Đại quân Quỷ tu khổng lồ, tới trước đứng ở phía tây nam quảng trường Âm Mê. Diêm Trùng Chi vung tay áo, hai tay nắm tay vịn long ỷ, nhắm mắt chờ.
Cũng ngay lúc Diêm Trùng Chi chờ đợi, Hoàng triều thứ hai đã đến.
Đại Tấn Hoàng triều.
Đại Tấn Hoàng triều, Hoàng đế, Quách Phong.
Quách Phong là nhân loại, đại quân dẫn theo tự nhiên cũng là nhân loại.
Quách Phong một thân long bào màu máu, đầu đội Bình Thiên Quan màu máu. Khuôn mặt nhìn qua hơi hung hãn, ánh mắt lộ ra hung quang, nhìn qua vô cùng hung mãnh.
Phía trên long thai là một đám thân tín, tuy nhiên đều đứng phía sau Quách Phong, chỉ có 1 nam nhân mặt máu hơi đứng trước một chút, tuy rằng địa vị không bằng Quách Phong, nhưng mà như vậy rõ ràng dưới 1 người trên vạn người. Vô cùng tôn quý!
Dưới long thai là quân đội Đại Tấn Hoàng triều.
Quân đội Đại Tấn Hoàng triều, phân thành hai loại, một loại là bộ binh, một loại là lang kỵ binh.
Bộ binh có 30 vạn, lang kỵ binh có 20 vạn.
20 vạn lang kỵ binh, mỗi người ngồi trên người một con cự lang, những cự lang này vô cùng quỷ dị, toàn thân màu đỏ, hai mắt đỏ rực, như hung quỷ Địa Ngục, nhìn qua vô cùng dữ tợn hung hãn. Chúng chính là Huyết Lang!
Có thể nói đứng trên đỉnh đầu Huyết Lang, những kỵ binh kia cũng thuộc dạng nhất đẳng.
Đại Tấn Hoàng triều cường đại, đại lang kỵ binh cường đại.
Đại quân thải qua khói bụi mịt mù, cuối cùng Quách Phong vung tay lên một cái, đứng ở hướng tây bắc Âm Mê Sơn Mạch.
Đại quân kỷ luật nghiêm minh, vô cùng ăn ý, cho dù là Huyết Lang cũng vô cùng chỉnh tề.
Vung ống tay áo, Quách Phong duỗi hai tay vịn lên long ỷ, ngửa đầu nhìn phía Diêm Trùng Chi xa xa.
Quân chủ hai đại Hoàng triều lại lần nữa chạm mặt.
- Diêm Trùng Chi, đã lâu!
Quách Phong cười nói. Vẻ mặt có chút ẩn ý.
- Đã lâu!
Diêm Trùng Chi gật gật đầu.
Quân chủ hai đại Hoàng triều nói chuyện, người khác tự nhiên không có quyền chen vào, toàn bộ im lặng, đây là quyền uy.
- Ngươi đối với lần đánh cược đất đai này đánh giá thế nào?
Quách Phong trực tiếp hỏi.
- Ngươi thì sao?
Diêm Trùng Chi không đáp hỏi lại.
Hai người lời nói sắc bén, ai cũng không lộ ra suy nghĩ trong lòng của mình.
- Đại Hiến diệt triều, trong thời gian ngắn, một cái Đại Tranh Hoàng triều quật khởi, ngươi có hiểu biết gì?
Quách Phong hỏi.
- Đại Tranh Hoàng triều, bắt vua lệnh chư hầu, Hoàng đế không phải hạng người lương thiện!
Diêm Trùng Chi nói.
- Ngươi là hạng người lương thiện?
Quách Phong trêu đùa.
Diêm Trùng Chi ánh mắt lạnh lùng, tiếp đó áp chế lệ khí nói:
- Ngươi không nên ngã xuống trong tay hắn!
- Hắn? Chung Sơn? Một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, chờ mấy chục năm sau hắn chỉnh đốn lại Hoàng triều, ta còn có thể nhìn thẳng vào hắn, hắn lúc này? Chỉ là bùng nổ nhất thời mà thôi.
Quách Phong lộ ra vẻ khinh thường.
Quách Phong, ngươi quá cuồng vọng, trước mắt hơn 100 vạn đại quân hai triều quở trách Chung Sơn không ra gì, cũng là trước bàn dân thiên hạ hạ nhục Chung Sơn. Cuồng vọng như thế, sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Diêm Trùng Chi nhìn Quách Phong đối diện, lộ ra một tia cười lạnh.
Mà ngay hai Hoàng đế đối thoại, lác đác có thể nhìn thấy bóng đên phía đông xa xa.
Đại Tranh Hoàng triều đã đến.
Chung Sơn mang đến 80 vạn đại quân, từ Xương Kinh đến.
Đại quân trong vài năm huấn luyện, hành quân vô cùng chỉnh tề, chỉnh tề tới nỗi xa xa hai hoàng đế không khỏi nhướng mày lên.
Chỉnh tề như vậy?
Tuy rằng Chung Sơn chỉ dẫn theo 80 vạn đại quân, nhưng mà 80 vạn đại quân này lúc hành quân lại cùng nhấc chân, cùng đạp xuống, động tác giống nhau như đúc, mỗi một bước đạp ra, đều như trống trận rung trời lở đất.
Trong tiếng đạp chân vô cùng chỉnh tề như động đất, đại quân chậm rãi hướng về quảng trường Âm Mê.
Hoàng kỳ thật lớn, chọc trời tung bay, long thai trước nhất, Chung Sơn một thân long bào cửu trảo màu vàng, nhìn qua vô cùng khiến người khác dễ chú ý, đầu đội Bình Thiên Quan màu vàng, càng làm tăng cỗ khí thế Đế vương của hắn.
Chín con rồng kéo long ỷ, lại lộ rõ sự cường thế của Đế Vương, phía sau long ỷ, là một đám thân tín. Cung kính mà đứng. Từng người sắc mặt trang nghiêm, Đế Vương khí tràng từ khoảng cách xa đã ập vào mặt.
Hoàng đế, đây mới là Hoàng đế, nhìn qua đã thấy phô trương ra sự cường thế rồi.
Đại Tranh Hoàng triều.
Diêm Trùng Chi và Quách Phong đều lạnh lùng nhìn.
Đại quân chậm rãi đi tới, rốt cục đi tới quảng trường phía trước Âm Mê, căn bản không cần Chung Sơn nói chuyện, Lâm Khiếu ngầm hiểu vung tay lên, đại quân bỗng nhiên dừng lại, tiếp đó như pho tượng đứng tại nơi không nhúc nhích.
Quân nghiêm khiến cho hai triều đối diện không khỏi giật mình, không thể tưởng tượng được lại có quân đội nghiêm cẩn như vậy, lại càng không thể tưởng được trong 2 năm ngắn ngủi này, không ngờ Đại Tranh Hoàng triều phát triển nhanh chóng như thế. Không ngờ tại trong thời gian ngắn như thế, luyện tu sĩ thành một quân nghiêm cẩn như thế.
Nhìn về phía đối diện, Diêm Trùng Chi và Quách Phong đều thu hồi vẻ khinh thường trong lòng.
Đứng sau long ỷ gồm Thi tiên sinh, Lâm Khiếu, Tiên Tiên, Sát Phá còn có một ít đại thần mới đề bạt.
Tiên Tiên đến quảng trường Âm Mê, mắt nhỏ không nhìn chằm chằm vô số Huyết Lang xa xa, nhưng mà chỉ vẻn vẹn liếc mắt một cái đã quay đầu nhìn về phía 80 vạn quỷ quân xa xa.
Lang, có cái gì đẹp? Bản thân Tiên Tiên chính là lang, nhìn lang không bằng nhìn quỷ, quỷ thật nhiều nha, đặc biệt nơi này không ngờ có 80 vạn quỷ quân, thật khí thế, thật đẹp.
Giống Tiên Tiên tròn mắt nhìn 80 vạn quỷ quân, còn có Thi tiên sinh. Thi tiên sinh chỉ cười nhạt một cái.
Sát Phá cũng nhìn chằm chằm Huyết Lang xa xa, Huyết Lang đại quân kia! Nhìn nhìn, ánh mắt Sát Phá tập trung về phía long thai đối diện, nam nhân mặt máu phía sau Quách Phong.
Nhìn thấy nam nhân kia, Sát Phá ánh mắt sáng ngời, khóe miệng lộ ra nụ cười tà dị, Sát Phá nhìn về phía nam nhân mặt máu kia, nam nhân mặt máu kia cũng đồng dạng mở mắt nhìn về phía Sát Phá và Tiên Tiên.
Nam nhân mặt máu không khỏi mày nhướng lên.
Tuy rằng không nhìn ra tu vi hai người như thế nào, nhưng nam nhân mặt máu có cảm giác vô cùng quỷ dị, hai người kia là Lang tộc. Đây là cảm giác bản năng của nam nhân mặt máu, cũng là một loại cảm ứng với đồng loại, bởi vì bản thân nam nhân mặt máu cũng là một Huyết Lang.
Lúc Quách Phong đại quân đến, tửu quỷ phía sau Diêm Trùng Chi vẫn nhếch nhác ngủ, cong cong mông. Nhưng khi Đại Tranh Hoàng triều Chung Sơn đến, tửu quỷ hai mắt mở ra, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, tiếp đó hai mắt lại lần nữa đục ngầu, mắt nhắm lại, lại lần nữa ngủ, giống như vừa rồi bị kinh động.
Chung Sơn ngồi trên long ỷ, tay áo vung lên, vươn tay vịn trên long ỷ, nhìn hai Hoàng đế đối điện.
- Đại Tranh Hoàng triều, Chung Sơn, ra mắt nhị vị!
Chung Sơn cười nói.
- Đại Anh Hoàng triều, Diêm Trùng Chi, ra mắt Chung Sơn!
Diêm Trùng Chi nhìn Chung Sơn phía xa nói.
- Đại Tấn Hoàng triều, Quách Phong, ngưỡng mộ đã lâu!
Quách Phong nhìn Chung Sơn lộ ra nụ cười xấu xí.
Cũng từ đó, hai Hoàng triều xem như nói với thiên hạ, thừa nhận địa vị Chung Sơn và Đại Tranh Hoàng triều.
- Chung Sơn! Quy củ đánh cược đất đai, ngươi có biết không?
Quách Phong nhìn về phía Chung Sơn nói.
- Đã nghe sơ qua, như thế nào, ngươi có cái gì mới sao?
Chung Sơn nhìn về phía Quách Phong cười nói.
- Dạng gì mới? A, là ta muốn hỏi, Đại Tranh Hoàng triều ngươi chuẩn bị xuất ra bao nhiêu thành trì để tiến hành đánh cược đất đai?
Quách Phong lộ ra một tia cười lạnh nói.
- Đại Tranh mới thành lập Hoàng triều, tự nhiên trước tiên nghe ý kiến nhị vị.
Chung Sơn đem bóng cao su đá trở lại.
- Chúng ta cược mười tòa, thế nào?
Quách Phong bỗng nhiên lộ ra nụ cười tà dị.
Mười tòa? Tam triều đánh cuộc đất đai lúc trước, bình thường đều dùng 5 tòa, mỗi triều 5 tòa, thời điểm nhiều nhất là tám tòa, bây giờ Quách Phong không ngờ vừa tiếng là mười tòa, nên biết rằng, mỗi triều đô chỉ có khoảng 30 toà Tiên Thành, như vậy cũng chẳng khác nào đem ra 1 phần 3 quốc thổ để đánh bạc, Quách Phong khẩu khí thật lớn, giống như làm như ăn chắc nuốt được Chung Sơn vậy.
- Diêm Trùng Chi, ngươi xem sao?
Chung Sơn nhìn về Diêm Trùng Chi tây nam hỏi.
- Mười tòa thành trì, Đại Anh Hoàng triều ta vẫn lấy ra được.
Diêm Trùng Chi ứng lời Quách Phong, hình như muốn xem phản ứng của Chung Sơn.
- A!
Chung Sơn cười âm trầm.
- Sao? Đại Tranh Hoàng đế không dám?
Quách Phong lộ ra nụ cười khinh miệt nói.
Thân tín phía sau Quách Phong đềulộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, mà phía sau Chung Sơn, Tiên Tiên ánh mắt giận dữ, những người khác đều đứng nghe an bài.
Đây là lúc ba đại Hoàng đế nói chuyện, người khác cho dù có bất kỳ cảm xúc gì cũng không dám lên tiếng. Đây là quy củ.
Chung Sơn cười quỷ dị nói:
- Mười tòa thành, có phải quá ít hay không?
- - - - - oOo- - - - -