Mục lục
Trường Sinh Bất Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- A Đại để ý đến y phục của mọi người thì thấy rất quen thuộc, mà Chung Sơn lúc này đang nhìn hai nử tữ cãi nhau.

Chỉ có ông chủ **** giờ này toát hết cả mồ hôi lạnh. Y cảm thụ được mỗi lời nói cả hai cô gái này đều vô cùng quyết liệt. Trong lòng y thầm cảm thấy lo lắng, rất muốn đem ngọc thiễn vĩ nhét lại vào tay nhưng rồi lại không dám.

Hai nữ tử này hiện nay đang tranh nhau cho nên tốt xấu cũng không còn quan trọng nữa.

- Nhị vị, hay là để ta quyết định vậy.

Ông chủ cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

- Được, ông chủ, ông có thể chỉ điểm cho bọn ta.

Thiên U công chúa cười nói.

- Đúng thế, vừa rồi ta nói nhiều như vậy, hy vọng ngươi không làm cho ta phải thất vọng.

Niệm Du Du cũng ngừng lại nói.

Mà lúc này Chung Sơn bỗng nhiên phát hiện ra cái gì đó không đúng. Ông chủ cửa hàng mấy lần nhìn về phía Niệm Du Du, tựa như là muốn nàng mua vậy.

Bất kể thế nào, Chung Sơn cũng đưa cho A Đại một cái liếc nhìn.

A Đại khẽ gật đầu, sau đó khẽ thi triển pháp thuật.

- A.

Ông chủ cửa hàng bỗng nhiên ôm lấy đan điền, tỏ ra một dáng vẻ đau khổ.

- Ông chủ, ông bị làm sao vậy?

Một **** viên nhanh chóng đi tới hỏi.

Mồ hôi lạnh của ông chủ khách **** ứa ra, hai nữ tử kia thấy vậy thì đều nhíu mày nhìn về phía A Đại. Ông chủ tuy không phát hiện ra A Đại ra tay nhưng hai nữ tử này rõ ràng đã phát hiện. Cả hai đều kỳ quái nhìn A Đại rồi lại nhìn Chung Sơn.

- Không biết, vừa rồi cảm thấy hơi đau, ta đi điều tức một chút, nếu không tẩu hỏa nhập mà thì nguy mất.

Ông chủ tỏ ra vẻ mặt đau khổ, ngay cả chuyện nói cũng gian nan.

- Ông chủ, ông chủ.

Điếm viên nhanh chóng đưa ông chủ vào trong mật thất.

Vừa vào trong nội thất, gã chủ **** lấy Mặc Ngọc Thiên Vĩ ra nhìn, trong lòng thẩm cả kinh nói:

- Ngươi mau đem Mặc Ngọc Thiên Vĩ này đưa cho nữ tử bên phải, nhanh lên cho dù không có tiền cũng phải nhanh chóng đưa.

- Dạ.

Điếm viên mang theo một vẻ nghi hoặc nhanh chóng chạy ra.

Tuy nhiên lúc **** viên vừa đi ra thì phải trợn tròn hai mắt, bởi vì giờ phút này, hai nữ nhân hiện nay đang đứng thành một hàng, không phân chia trái phải, thì làm sao mà đưa ngọc?

- Ông chủ nói rằng ta bán Mặc Ngọc Thiên Vĩ cho hai người.

Điếm viên mờ mịt nhỏ giọng nói.

Nghe thấy lời **** viên, cả hai nữ tử lập tức tiến tới.

- Đưa cho ta.

Niệm Du Du nói.

- Cho ta.

Thiên U công chúa cũng nói.

- Các ngươi ai đưa nhiều tiền hơn ta sẽ bán.

Điếm viên cất tiếng nói.

Hai vạn linh thạch.

Niệm Du Du cười nói,.

Nghe thấy lời nói của Niệm Du Du, **** viên liền nhíu mày, bỗng nhiên có một dự cảm khó giải quyết.

- Vị tiên sinh của ta có một phương pháp pháp thuật, có thể biến Tái Thăng Đan thành Hóa Anh Đan, ta không trả tiền mà dùng bí pháp này đổi lấy, ngươi thấy thế nào

Thiên U công chúa đột nhiên nói..

- Tái Thăng Đan biến thành Hóa Anh Đan?

Niệm Du Du nhìn về phía Chung Sơn.

Mà Chung Sơn cũng chỉ có thể cười khổ gật đầu.

- Làm sao vậy?

Điếm viên kích động nói.

Lúc này, Thiên U công chúa liền lấy ra một khối ngọc giản:

- Chính là khối ngọc này, nếu như ngươi đồng ý thì nó sẽ là của ngươi, đương nhiên nếu như ta nói đúng phương pháp thì Mặc Ngọc Thiên Vĩ phải là của ta.

- Được.

Nếu là thực thì không phải mình đã phát rài rồi sao?

Niệm Du Du nhìn Chung Sơn, trong lòng nàng liền có một cảm giác cổ quái.

Điếm viên liền lấy ngọc giản ra mà xem xét. Khi nhìn về phía dưới y liền cảm thấy hơi sững sờ:

- Đúng thế, đúng thế, thật sự đã thay đổi.

Niệm Du Du cũng ngạc nhiên nhìn về về phía **** viên.

- Thé nào, những vật kia ngươi đều gặp qua chưa?

Thiên U công chúa nghi hoặc hỏi.

Ta đã làm **** viên cho rất nhiều cửa hàng, cho nên hàng thượng phẩm ta đều biết rõ.

Điếm viên hưng phấn nói.

Thiên U công chúa khẽ vươn tay, đem khối Mặc Ngọc Thiên Vĩ tới tay mình.

Sau đó nàng lộ vẻ đắc ý nhìn Niệm Du Du.

Mà Niệm Du Du lại lộ một vẻ phẫn hận mà nhìn Chung Sơn.

Chung Sơn im lặng không nói gì một hồi.

Thiên U công chúa không đợi Chung Sơn kiểm tra đã tiến tới trước mặt Niệm Du Du, đắc ý tỏ vẻ thắng lợi, hơn nữa còn hít một hơi thật sâu. Chung Sơn muốn ngăn cản nàng lại nhưng không còn kịp nữa.

Thiên U công chúa vửa hít một hơi xong thì bỗng nhiên hai mắt mở trừng ra, lộ một vẻ kinh hoàng.

Mặc Ngọc Thiên Vĩ bị ném ra ngoài.

- Tại sao vậy?

Chung Sơn lập tức hỏi.

- Cái gì đó không đúng.

Thiên U công chúa mở to mắt ra nói.

- A Đại.

Chung Sơn liền kêu lên,

A ĐẠi liền đi vào trong, đem ông chủ khách **** mang lại đây.

- Nói đi, bên trong rốt cuộc là cái gì?

Chung Sơn mở trừng hai mắt ra nói.

- Không có gì mà.

Ông chủ **** thề thốt mà phủ nhận.

- Đi.

Chung Sơn nói thẳng.

Sau đó, hắn sách lấy ông chủ cửa hàng, nhanh chóng ra khỏi Khai Thiên Vĩ Lâu.

Chúng **** viên thấy vậy thì nhanh chóng chạy đi báo quan.

Mà lúc này cách Thiên Vĩ Lâu không xa đã xuất hiện Tà Diễm cùng với Sơ Bát Ma La.

Chung Sơn ở trong sơn cốc, trong một căn phòng lớn, trước mặt hắn là **** viên hiện đang ngất xỉu.

Thiên U công chúa tỏ ra sợ hãi, còn A Đại lộ vẻ lo lắng, Niệm Du Du thì cảm thấy hả hê.

Chung Sơn nhìn về phía A Đại.

- Người kia tên Tà Diễm? Tà Diễm đã phóng vật gì ở trong đó?

- Ta nghĩ hẳn là Tà Diễm ma chủng.

Niệm Du Du hả hê nói.

- Ma chủng.

Thiên U công chúa sợ hãi kinh hoàng.

- Cái gì gọi là ma chủng.

Chung Sơn lập tức hỏi.

A Đại cũng tỏ ra lo lắng.

- Ba ngày, ngươi nói là ba ngày sao? Ba ngày mà không rút ma chủng ra, ma chủng sẽ mọc rễ trong người Thiên U công chúa?

Chung Sơn mở trừng hai mắt nói.

- Ừ.

A Đại chờ đợi mà nói.

- Có biện pháp trục xuất không?

Chung Sơn lập tức hỏi.

- Ma chủng chính là do ma quân kiếp trước lưu lại, trừ phi là thánh thượng thiên triều, thái tử mạnh nhất không thì hoàn toàn không thể trục xuất được. Hắn có một huyền nguyên cho nên ta không thể nhìn thấy nó.

A Đại lập tức nói.

- Huyền Nguyên? Nhưng hắn không chết không sống, ngoại trừ trấn thủ phong ấn, không ai có thể có khả năng giúp ngươi.

Niệm Du Du cười nói.

Chung Sơn quay đầu nhìn về phía Niệm Du Du mà nhướng mày.

- Thế nào? Nhìn ta làm gì vậy?

Niệm Du Du đột nhiên kỳ quái hỏi.

- Ngươi biết phương pháp đúng không?

Chung Sơn khẳng định.

- Ta biết một phương pháp khác, nhưng tại sao ta phải giúp ngươi?

Niệm Du Du đột nhiên cười khiêu khích.

Nhìn thấy dáng vẻ Niệm Du Du, Chung Sơn dở khóc dỡ cười nói:

- Được rồi, ngươi muốn thế nào thì cứ nói rõ điều kiện của ngươi đi.

Niệm Du Du hơi kinh ngạc nhìn Chung Sơn nói:

- Ta càng ngày càng xem trọng ngươi, chỉ là phương pháp này ta không nỡ dùng trên người của nàng.

Nghe thấy lời nói của Niệm Du Du, mọi người đều nhìn về phía nàng.

- Nói đi, ngươi muốn điều kiện gì?

Chung Sơn nói.

- Lần tranh chấp thứ nhất của ta và Thiên U công chúa đều bị ngươi phá hỏng. Cho nên ta cũng muốn ngươi tặng cho ta một vật.

Niệm Du Du cười nói.

- Vậy muốn ta tặng cho ngươi vật gì?

Ta thích hoa hồng, thiên hạ chỉ có ba mươi loại hoa hồng, ta đều muốn ngươi tặng cho ta mỗi loại một trăm đóa.

Niệm Du Du chớp chớp đôi mắt mà nói.

Chung Sơn nhìn Niệm Du Du rồi nói:

- Trong thời gian bao lâu.

- Một trăm năm.

Niệm Du Du nói.

- Được.

Chung Sơn sảng khoái đáp ứng, Niệm Du Du liền đắc ý, sau đó nàng nhìn về phía Thiên U công chúa.

Mà Thiên U công chúa lại nhìn về phía Niệm Du Du, tỏ ra một vẻ tức giận.

- U Minh Thiền gì đó, ta cũng nghiên cứu chút về Trường Sinh Giới, ma chủng và nô nhân, chỉ có người tư tưởng vô ngã mới có thể trục xuất được.

Niệm Du Du nói.

- Vậy làm thế nào đây?

Chung Sơn cau mày nói.

Niệm Du Du lật tay lấy ra một chiếc bình màu tím, lộ ra một vẻ tà dị.

- Như vậy là sao?

Chung Sơn cau mày hỏi.

Niệm Du Du lấy ra xong, Thiên U công chúa liền cảm thấy xấu hổ, A Đại cũng tức giận nhìn về phía nàng. Tựa như cảm thấy Niệm Du Du đang đùa bỡn.

- Cái này dùng thế nào?

Chung Sơn cau mày nói.

- Tu vi của Thiên U công chúa hẳn là Hợp Thể Kỳ?

Niệm Du Du nói.

- Không sai.

Chung Sơn đáp.

- Tu vi Hợp Thể Kỳ phải dùng chân nguyên mới có tác dụng mà trong thiên hạ không ai có cái này để cho Thiên U công chúa. Cái bình của ta có thể khiến cho Thiên U công chúa đạt tới đỉnh phong, đến lúc đó, ma chủng sẽ bị mất tiêu mục tiêu, lúc đó nàng ta có thể dùng chân nguyên mà bức bách ra. Chỉ là công chúa hiện nay đang bị trúng dâm độc, phải làm thế nào dĩ nhiên nàng tự biết.

Niệm Du Du cười nói.

Thiên U công chúa cắn cắn môi, trong mắt tràn ngập sự kinh nghi bất định, nhìn sự đắc ý của Niệm Du Du trong lòng Thiên U công chúa hết sức tức giận, cuối cùng nàng bất giác nhìn thoáng qua chung sơn.

- Có thật thế không?

Chung Sơn cau mày nói.

- Thiên chân vạn xác ta vẫn chờ ba nghìn đóa hồng của ngươi.

Niệm Du Du cười nói.

Thiên U công chúa căn môi nhìn Chung Sơn, không biết phải mở miệng thế nào, còn Niệm Du Du thì đứng bên cạnh, bộ dạng rất hả hê.

Chung Sơn đi đi lại lại ở trong điện, cuối cùng nhìn về phía Thiên U công chúa mà nói.

- Công chúa, lần này công chúa tin tại hạ một lần được không?

Thiên U công chúa nhìn về phía Chung Sơn, lộ ra vẻ nhu hòa nói:

- Ta vẫn luôn tin ngươi mà.

Thấy Thiên U công chúa trả lời vậy, Chung Sơn lập tức nói:

- A Đại, ta cùng với công chúa vào phòng ngủ phía tây giải trừ ma chủng, ngươi ở ngoài trông coi, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy.

- Vâng.

A Đại lập tức đáp.

- Còn nữa, phiền A Đại phong ấn pháp lực của công chúa.

- Vâng.

A Đại lập tức đáp.

Thiên U công chúa cũng nhanh chóng phối hợp, để A Đại phong ấn pháp lực mình.

Niệm Du Du lộ vẻ cổ quái nhìn về phía chung sơn đem Thiên U công chúa đi ra phòng ngủ phía tây, bên ngoài có kỳ trận do A Đại cắm xung quanh. Mặc dù có A Đại bảo vệ nhưng Chung Sơn vẫn muốn làm một lớp bảo vệ.

- Thê nào, ngươi no cần gì nữa sao?

Niệm Du Du cười nói.

- Nếu ta cần sẽ nói với ngươi.

Chung Sơn lắc đầu rồi cùng Thiên U công chúa đi vào trong phòng ngủ.

Nhìn Chung Sơn đóng cửa, Niệm Du Du nhíu mày lại, tron mắt hiện lên vẻ cổ quái.

Bên trong phòng ngủ, Chung Sơn nhìn Thiên U công chúa bị phong ấn pháp lực, thở sâu một hơi rồi nói:

- Công chúa, ta muốn dựa theo phương pháp của Niệm Du Du để trừ bỏ ma chủng cho người.

vốn dĩ muốn hỏi Chung Sơn vì sao không hỏi rõ Niệm Du Du nhưng lúc này không nói nên lời chỉ có thể “Ừ” khẽ một tiếng.

- Công chúa, ngồi xuống đi.

Chung Sơn nói.

- Ừ.

Thiên U công chúa gật đầu.

Hai người khoanh chân trên giường, mặt đối mặt với nhau.

Chung Sơn thở sâu một hơi, nhìn về khuôn mặt có chút đỏ bừng của Thiên U công chúa.

Trong thiên hạ còn có cái gì hơn Hồng Loan Mê Vụ? Hơn nữa Hồng Loan Mê Vụ còn khác với nhưng công pháp khác, có thể thu phóng tùy ý.

Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Thiên U công chúa, Chung Sơn nói:

- Công chúa, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, mong công chúa tin tưởng vào thái độ làm người của Chung Sơn, ta sẽ không làm gì bất kính với công chúa đâu. Công chúa hãy thả lỏng người ra sau đó giao thân mình cho ta được không?

Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn, mặc dù Hông Loan Mê Vụ còn chưa nhập thể nhưng đôi mắt nàng đã trở nên long lanh rồi.

- Ừ.

Thiên U công chúa khẽ gật đầu nói.

-Thả lỏng, tất cả đã có ta!

…………………………………………� �……………..

Trong vòng một ngày, bên ngoài phòng ngủ của Thiên U công chúa, A Đại cứ đi qua đi lại, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, còn Niệm Du Du cũng nhíu mày nhìn, vì sao Chung Sơn lại không cần dược liệu của mình? Lẽ nào hắn cũng có sao?

A Nhị cũng đã trở về và đứng bên cạnh A Đại, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ, phẫn nộ đối với Tà Diễm.

Ba người chờ bên ngoài, còn bên trong phòng ngủ lúc này thì……………..

Ở trên giường, khuôn mặt của Thiên U công chúa vẫn ửng hồng, xem ra có vẻ kiệt sức, quần áo xộc xệch. Thiên U công chúa cảm thấy má nóng bừng, vội vàng chỉnh sửa lại quần áo rồi quay đầu nhìn về phía Chung Sơn đang ngồi dưới đất.

Chung Sơn đang khoanh chân ngồi điều tức, lòng bàn tay đặt lên hai chân, trên lòng bàn tay của Chung Sơn chính là ma chủng được rút ra.

Thần sắc Chung Sơn hết sức nghiêm túc, mà Thiên U công chúa lúc này cũng vô cùng hoảng hốt, hồi tưởng lại toàn bộ tình hình trong một ngày một đêm vừa rồi khuôn mặt nàng lại đỏ bừng lên.

Thiên U công chúa tuy rằng cử động bị hạn chế thế nhưng suy nghĩ vẫn thay đổi. Lúc Hồng Loan Mê Vụ tiến nhập vào cơ thể, Thiên U công chúa cảm thấy uể oải và ngủ thiếp đi.

Nhân cơ hội này Chung Sơn cũng thuận lợi lấy ma chủng ra, nên bản thân bị tổn hao rất nhiều.

Chung Sơn thu hồi Hồng Loan Mê Vụ rồi đặt Thiên U công chúa nằm xuống. An bài đâu vào đấy rồi mới bắt đầu điều tức cơ thể, đồng thời nghiên cứu ma chủng trong tay,

Thiên U công chúa có phần xấu hổ khi nhìn thấy Chung Sơn, tuy rằng là người thông minh nhưng đối mặt với tình huống này nàng cũng chỉ như một tiểu cô nương.

Thiên U công chúa lẳng lặng ngồi bên cạnh giống như một người vợ đang đợi Chung Sơn tỉnh dậy.

Một lúc sau, Chung Sơn thở dài một hơi rồi mở mắt ra.

Thấy Thiên U công chúa hai mắt long lanh nhìn về phía mình, Chung Sơn thở sâu nói:

- Công chúa, người đã khá hơn rồi chứ.

- Ừ.

Thiên U công chúa nhỏ giọng nói.

- Ma chủng đã được lấy ra, công chúa không việc gì là tốt rồi.

Chung Sơn nói.

Nghe Chung Sơn nói vậy, Thiên U công chúa cảm thấy buồn bực, cái gì mà không có việc gì? Tuy rằng không phải phu thê thế nhưng một ngày một đêm như vậy mà nói là không có chuyện gì sao? Người bảo ta sau này phải làm sao đây?

Chung Sơn tự nhiên cũng biết chuyện hôm qua, không thể nói không có việc gì được, thế nhưng người bảo Chung Sơn phải làm sao bây giờ?

Nhìn vẻ mặt buồn rầu của Thiên U công chúa, Chung Sơn nói

- Công chúa, chuyện hôm nay hãy quên đi, như vậy sẽ tốt hơn với cả hai chúng ta. Chung Sơn thấy công chúa là người ưu tú, mỹ lệ, thử hỏi thiên hạ có bao nhiêu nam nhân nhìn thấy người mà không động tâm?

Nghe Chung Sơn nói vậy hai mắt Thiên U công chúa sáng lên, đồng thời vùng xung quanh lông mày nhíu nhìn về phía Chung Sơn, bởi vì Chung Sơn vẫn còn nói tiếp vế sau.

- Chung Sơn ta có ba người thê tử, Ngụy Thái Nhi, Cam Bảo Nhi, Thiên Linh Nhi, còn một hồng nhan tri kỷ nữa là Bi Thanh Ti. Những người này có thể công chúa cũng biết, trên người Chung Sơn đã mang rất nhiều món nợ tình, ta không muốn người khác lụy vì mình, hơn nữa điều đó lại càng không tốt cho việc tu hành.

Chung Sơn nghiêm túc nói.

Nghe Chung Sơn nói vậy, thần sắc Thiên U công chúa tối sầm lại, nàng há mồm muốn nói nhưng lại nói không nên lời.

- Thế nhưng nữ nhân mà Chung Sơn ta yêu thương tuyệt đối không để cho người khác động vào, cho dù nữ nhân đó chưa từng quan hệ với ta.

Chung Sơn nghiêm túc nói.

Nghe khẩu khí Chung Sơn như vậy, hai mắt Thiên U công chúa sáng lên, nàng nắm chặt hai tay lại, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

- Ta biết thân phận của ta và công chúa hiện tại chênh lệch nhau. Một người thân phẩn nhỏ bé, tu vi Kim Đan kỳ như ta đâu có thể kết hôn với công chúa một thiên triều được, cho dù côn chúa có đồng ý những người khác tuyệt đối sẽ không để như vậy được.

Chung Sơn nói.

Nghe những lời này Chung Sơn, Thiên U công chúa cắn cắn môi, đồng thời trong lòng cũng biết những lời của Chung Sơn không phải là hư ngôn.

- Chung Sơn ta không sợ bất kỳ kẻ nào trong thiên hạ nhưng cũng không thể quá tham vọng như vậy được.

Chuyện hôm nay cả hai chúng ta đều quên đi, công chúa có tình ý với ta, ta cũng có thể nhận ra thế nhưng ta cũng biết một chút tình ý đó cũng không sâu sắc là mấy. Còn ta đối với công chúa chỉ là ái mộ, vẫn chưa đạt tới tình cảm sâu đậm như phu thê. Cả hai chúng ta đều phải tự hỏi bản thân mình, nếu như công chúa bản tâm vô ngã thì Chung Sơn cầm được cũng có thể buông được. Chung Sơn ta không phải là người vì tình mà lụy! Mà cũng không phải là người vì tình sở quý!

Chung Sơn vô cùng kiên định nói.

- Nếu có thì soa?

Thiên U công chúa nhìn chằm chằm vào Chung Sơn nói.

- Có? Âm dương cách xa cũng không thể ngăn được.

Chung Sơn hết sức chắc chắn nói.

Nghe Chung Sơn nói vậy, Thiên U công chúa không biết vì sao trong lòng mình lại cảm thấy thoải mái hơn.

- Ngươi đang hứa hẹn với ta sao?

Thiên U công chúa nói.

Chung Sơn nhìn Thiên U công chúa nói:

- Không phải là hứa hẹn, Chung Sơn cố gắng không lụy vì tình nhưng đôi khi thân bất do kỷ, giống như đối với Linh Nhi, ta đã tận lực rồi nhưng đó là ý trời, con người không thể kháng lại được.

Nghe Chung Sơn nói một hồi, Thiên U công chúa không còn xấu hổ như trước nữa, lúc trước vẫn còn chút thấp thỏm không yên nhưng bây giờ đã trở nên bình thản hơn, nàng cười nói:

- Được, vậy ta nghe lời tiên sinh.

Thấy Thiên U công chúa khôi phục như cũ Chung Sơn cũng thỏa mãn gật đầu rồi nhìn Thiên U công chúa cười. Tiên sinh, Thiên U công chúa chưa từng gọi ai là tiên sinh, cho dù là Thủy Kính tiên sinh cùng lắm chỉ gọi là Thủy Kính. Tiên sinh, sau này nàng vẫn gọi Chung Sơn là tiên sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK