Chung Sơn đang đứng trên ngọn núi cao nhìn về phía xa xa, A Đại đứng phía sau Chung Sơn nói:
- Tiên sinh, những người đó vẫn đi theo chúng ta.
- Cứ để bọn chúng đi theo!
Chung Sơn khẽ cười nói.
- Có thể hành trình chúng ta sẽ bị lộ, như vậy sau này rút lui thì còn gì bí mật nữa?
- A, không sao, đường nằm trong lòng ta, chỉ bằng những nói chúng ta đặt chân qua thì bọn chúng không thể đoán được. Không, có một người có thể đoán được thế nhưng đừng lo, ta sẽ tạo ra một số con đường để cho hắn đoán ra.
Chung Sơn cười nói.
- Vâng.
A Đại lập tức nói.
Mười lăm ngày sau tại đô đốc phủ.
Dịch Diễn và Thiết Huyết tướng quân đang đứng nhìn chăm chú vào một tấm bản đồ.
- Đại đô đốc, bọn người Chung Sơn dừng lại ở địa phương này, hẳn là bọn chúng không phát hiện ra chúng ta.
Thiết Huyết chỉ vào tấm bản đồ trước mặt nói.
- Ha ha, dừng lại ở những địa phương này thì đã sớm phát hiện ra chúng ta rồi.
Dịch Diễn nói.
- Tại sao như vậy?
Thiết Huyết tướng quân không tin nói.
- Bỏ qua đi, không nên theo dõi nữa, rút về đi.
Dịch Diễn lắc đầu thở dài nói.
- Vâng.
Thiết Huyết tướng quân lập tức đáp.
Hai tháng sau.
- Tiên sinh, đi về hướng tây mười dăm là Kỳ Lý trấn, hướng đông nam tám nghìn dặm là ….
Vừa nghe A Đại nói đến Kỳ Lý Trấn, đồng tử của Chung Sơn bỗng co rút lại.
Kỳ Lý trấn? Đây không phải là quê của Lục Kiến Bằng sao? Lần trước gặp tên cai ngục mình đã có chút hoài nghi về Lục Kiến Bằng.
- Đi, đi Kỳ Lý trấn.
Chung Sơn nói thẳng.
- Vâng.
A Đại lập tức gật đầu sau đó điều khiển bạch vân bay về phía tây.
Kỳ Lý trấn không rộng lớn như Thiên Không Chi Thành, bên trong toàn là những người phàm giống Đại Tình Vương triều. Cũng có thành trì nhưng tường thảnh chỉ cao hơn mười thước, chủ yếu là ngăn cản yêu thú cấp thấp mà thôi.
Bên trong thành có rất nhiều phàm nhân, có cả tu giả, đại bộ phận những tu giả đều là những thế gia.
Tu vi cao nhất cũng mới chỉ là Kim Đan kỳ.
Chung Sơn và A Đại đi vào trong trấn.
Ở cửa thành, Chung Sơn và A Đại cùng hạ đám mây xuống, thị vệ canh cửa cũng không tiến lên ngăn cản.
Có thể đạp mây như vậy thì ít nhất cũng là Nguyên Anh kỳ, những người này đều dùng ánh mắt hết sức sùng bái nhìn hai người.
Chung Sơn và A Đại không để ý đến những người khác mà bước đi vào trong trấn.
Chung Sơn chủ yếu là muốn tìm gia tộc của Lục Kiến Bằng chứ không phải muốn khoe khoang gì.
Vào trong trấn, Chung Sơn tìm hiểu một chút thì đã biết đ chỗ ở của gia tộc Lục Kiến Bằng.
Quả nhiên ở Kỳ Lý trấn, gia tộc của hắn là một thế gia mới nổi.
Bốn mươi năm trước, Lục gia là một gia tộc phàm nhân, sống trong tầng lớp thấp nhất, thế nhưng Lục Kiến Bằng mang về cho gia tộc công pháp tu hành, từ đó toàn bộ gia tộc trở thành tu giả.
Thế nhưng ở Kỳ Lý trấn thì Lục gia vẫn là một thế gia nhỏ. Mười năm trước, lúc chuẩn bị kết hôn thì Lục Kiến Bằng bỗng nhiên bỏ lại vị hôn thê và toàn bộ gia tộc mà mất tích.
Có người nói Lục Kiến Bằng đã chết, có người nói Lục Kiến Bằng tới Thiên Không Chi Thành liệt vào hàng tiên ban, nhưng người của Lục gia tu vi cao nhất cũng mới gần đến Tiên thiên kỳ, ai có đủ dũng khí mà tới Thiên Không Chi Thành chứ? Chung Sơn dùng một khối linh thạch đã tìm được một tu giả cúi đầu khom lưng dẫn đường cho Chung Sơn.
- Tiền bối, người tới thật đúng lúc, người của Triệu gia nói ngày hôm nay sẽ tới Lục gia để cướp dâu.
Gã dẫn đường vừa đi vừa nói.
- Triệu gia, cướp cô dâu?
Chung Sơn đi bên cạnh nghi hoặc nói.
- Đúng vậy, ở Kỳ Lý trấn đệ nhất thế gia chính là Triệu gia, nghe nói Triệu gia có đến ba, bốn người đạt đến tu vi Kim Đan kỳ. Triệu thiếu gia nói ngày hôm nay sẽ đến Lục gia để cướp vị hôn thê của Lục Kiến Bằng.
Gã dẫn đường nói.
- Cướp vị hôn thê của Lục Kiến Bằng.
Chung Sơn nghi hoặc nói.
- Đúng vậy, Lục Kiến Bằng có vận may, hắn mất tích mười mấy năm rồi nhưng vị hôn thê của hắn cũng không oán không hận mà chờ hắn, thậm chí còn tự nhận mình là con dâu của Lục gia. Chỉ đáng tiếc là nàng quá xinh đẹp, ngày đêm vẫn phòng không gối chiếc. Người của Lục gia từ lâu đã không còn hi vọng đối với Lục Kiến Bằng, nếu như vị hôn thê của hắn muốn tái giá thì tuyệt đối Lục gia không ngăn cản. Thế nhưng nàng lại không muốn tái giá mà muốn vĩnh viễn là người của Lục gia, Lục gia mãi mãi che chở cho nàng.
Gã dẫn đường nói.
- A! Lời này là ai nói ra?
Chung Sơn cảm thấy bất ngờ nói.
- Gia chủ Lục gia, Lục lão gia tử.
Gã dẫn đường nói.
- Lục lão gia tử?
Nói như vậy hẳn Lục lão gia tử phải có chút khí phái anh hùng.
- Lục lão gia tử thuộc hàng bề trên ở trong trấn bởi vì Lục lão gia tử là người nhất ngôn cửu đỉnh. Đáng tiếc lần này bị tiểu thiếu gia của Triệu gia để ý, hắn là tên cực kỳ háo sắc, chỉ cần để ý đến cô nương nào là bắt về nhà ngay. Nhưng nghe nói Triệu tiểu thiếu gia này căn cốt rất tốt nên được Triệu gia cưng chiều, ngay hôm nay lại muốn đến gây họa cho Lục gia.
Gã dần đường thở dài một tiếng nói.
Chung Sơn gật đầu, từ nãy vẫn đi theo gã dẫn đường tới một tòa nhà lớn ở phía tây thành.
- Tiền bối, chính là ở đây.
Gã dẫn đường nói.
- Ừ, ngươi có thể đi được rồi.
Chung Sơn gật đầu.
- Vâng.
Người nọ lập tức đáp rồi đi luôn.
Trên cổng viết hai đại tự: Lục Gia.
Chung Sơn đã tìm ra được Lục phủ rồi, nghe người dẫn đường nói thì có thể phân tích ra một vài điểm quan trọng. Bốn mươi năm trước Lục Kiến Bằng mang theo công pháp tu hành về rồi mười năm trước lại biến mất một cách thần bí. Trong mười năm hoàn toàn biệt vô âm tín sao? Có vẻ như không bình thường, mặc dù làm cai ngục ở Thiên Không Chi Thành thì cũng có thể xin phép để trở về, trừ khi Thiên Không Chi Thành có chuyện quan trọng khiến cho hắn trong vòng mười năm vẫn không thoát thân ra được.
Lúc này ở bên ngoài Lục phủ đang tụ tập rất nhiều người.
Ở cửa Lục phủ, một lão già tóc bạc mi trắng đang đứng phía trước, theo sau là hơn hai mươi người vẻ mặt tức giận, người nào người nấy đều cầm đao kiếm, chỉ đợi lão già ra lện là tùy thời cơ có thể chém giết.
Bên cạnh lão già là một nữ tử xinh đẹp đang cau mày, lộ vẻ lo lắng.
Lão gia này hiển nhiên là Lục lão gia tử, những người đang đứng vây ở bên ngoài phân nửa là những người mặc hắc y, cầm đao, cầm kiếm, còn lại một đám người khác thân mặc hồng y, người thì khiên kiệu hoa, người thì thổi kèn.
Người đứng trước nhất là một nam tử vẻ mặt rất dâm tà, hắn mặt một thân hồng y, trước ngực là một đóa hoa đỏ thẫm, trang phục tân lang. Triệu thiếu gia!
Thấy tình hình như vậy, Chung Sơn trong lòng khẽ động, đứng ở trong góc rồi trở tay lấy ra một mảnh ký ức thủy tinh, khóe miệng lộ ra một nụ cười. Thực sự là trời giúp ta, đến sớm không bằng đến đúng lúc.
- Lục lão gia tử, ta kính trọng ngươi nên hôm nay chỉ mang tân nương tử đi. Các ngươi tránh ra, ta không muốn làm khó dễ các ngươi.
Tân lang Triệu thiếu gia trầm trọng nói.
- Triệu thiếu gia, Đỗ Nạp là con dâu Lục gia ta, là người của Lục gia, tại sao hôm nay ngươi dám tới làm càn? Kỳ Lý trấn cũng có trấn pháp, ngươi lẽ nào muốn vi phạm phải không?
Lục lão gia tử lạnh lùng nói.
- Triệu gia ta là trấn pháp của Kỳ Lý trấn. Với tu vi của ngươi, ngươi có tin là bây giờ ta huyết tẩy Lục gia không?
Triệu thiếu gia lạnh giọng nói.
- Ngươi dám?
Lục lão gia tử trừng mắt nói.
- Hừ, có gì mà ta không dám. Ngươi không phải là dựa vào Lục Kiến Bằng sao? Mười năm biệt vô âm tín, không chừng đã bị yêu thú ăn thịt rồi, bằng không thì tại sao đến bây giờ hắn vẫn chưa trở về? Hừ, mà cho dù hắn trở về thì đã sao? Cùng lắm cũng chỉ là tu vi Kim Đan kỳ, Triệu gia ta lẽ nào lại sợ hắn sao? Hiện tại hắn không ở đây, Lục gia chỉ có năm người đạt tới Tiên thiên kỳ, những người ta mang tới ít nhất cũng có mười người tiên thiên kỳ. Lục gia nhỏ bé của ngươi còn muốn đối địch với ta sao? Đỗ Nạp bây giờ còn là hoàng hoa khuê nữ, tại sao ngươi dám nhận là người của Lục gia ngươi?
Triệu thiếu gia lạnh lùng nói.
- Hừ, cho dù vào Lục gia một ngày thì cũng là người của Lục gia, Lục gia không có người sợ chết, trước đây không sợ mà bây giờ cũng không sợ, tương lai lại càng không sợ. Muốn cướp người của Lục gia thì ngươi phải bước qua xác của bọn ta.
Lục lão gia tử trừng mắt quát.
- Ngươi thực sự không muốn sống sao?
Triệu thiếu gia hai mắt lóe hàn quang nói.
- Không phải ta không muốn sống thế nhưng Lục gia được như ngày hôm nay cũng là nhờ Lục Kiến Bằng. Hiện tại Lục Kiến Bằng không ở đây, nếu như Đỗ Nạp bị ngươi cướp đi, sau này khi Lục Kiến Bằng trở về thì bọn ta còn mặt mũi nào mà nhìn nó nữa. Các ngươi đến đây đi, Lục gia không có người sợ chết, hôm nay ta muốn nhìn xem rốt cuộc Triệu thiếu gia ngươi ngang ngược đến mức nào. Thiên lý sáng tỏ, cho dù chết ta cũng sẽ hóa thành lệ quỷ để nhìn xem rốt cuộc ngươi sẽ bị báo ứng như thế nào.
Lục lão gia tử lạnh giọng nói.
- Lục lão gia tử tu vi kém nhưng lại có khí độ, khí thế cực kỳ hung hãn khiến cho Triệu thiếu gia mặc dù chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng cũng có phần khiếp đảm. Những người Lục gia cầm đao kiếm, ngoại trừ một số người sợ chết thì phần lớn đều hung hãn, coi thường cái chết.
Triệu thiếu gia trấn tĩnh lại tinh thần, giận dữ nói.
- Giết, giết, không để kẻ nào sống sót.
Những người phía sau Triệu thiếu gia bắt đầu động thủ.
- Chờ một chút.
Cô nương Đỗ Nạp đứng phía sau Lục lão gia tử bỗng nhiên kêu lên.
Quả nhiên khi nhân vật chính kêu lên, tất cả mọi người đều cùng nhau nhìn về phía nàng.
- Thế nào? Đỗ Nạp cô nương nguyện ý theo ta sao?
Triệu thiếu gia cười dâm đãng nói.
- Con dâu, con yên tâm, Lục gia không có người nào sợ chết, chúng ta sẽ ngăn cản những người này. Có Lục gia an bài rồi, con lập tức đi đi.
Lục lão gia tử trinh trọng nói.
Đỗ Nạp hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Lục Lão gia tử, cung kính cúi đầu nói:
- Phụ thân, con là người bất hạnh, trước khi cưới bỗng nhiên Kiến Bằng biến mất, đến nay sống chết còn không rõ. Hôm nay lại mang tại họa cho Lục gia, con xin lỗi Lục gia, xin lỗi Kiến Bằng. Con không thể nhìn người của Lục gia vì con mà chết được thế nhưng trong lòng con từ lâu đã cho mình là vợ Kiến Bằng rồi, sống làm người của Kiến Bằng, chết làm ma của Kiến Bằng. Phụ thân, khi nào Kiến Bằng trở lại thì nói với chàng đừng vì con mà đau khổ, hãy cố gắng sống cho thật tốt.
Nghe con dâu nói như vậy, Lục lão gia tử biết có điều chẳng lành liền đưa tay phải ra tóm lấy tay Đỗ Nạp nhưng đã quá muộn. Đỗ Nạp cầm lấy kiếm nhỏ mà nàng giấu trong tay cắt thẳng vào yết hầu của mình. Tất cả đã quá muộn, tất cả mọi người muốn cứu nàng cũng không kịp nữa, hơn nữa với tốc độ kiếm như vậy thì cho dù là Đỗ Nạp muốn dừng tay cũng không được.