Mục lục
Trường Sinh Bất Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Uyển Cung.

Bên trpmg đại điện đang bày ra rất nhiều tài liệu.

Chung Sơn, Thủy Kính tiên sinh, Thiên U công chúa, Cổ Lâm, A Đại, A Nhị đều vừa mới xem qua chúng một lần.

Mọi người đều cau mày suy tư về nó.

- Những tài liệu về tù phạm và cai ngục ở thiên lao này đều không có gì đặc biệt.

Cổ Lâm nhíu mày nói.

- Cái tên Lục Kiến Bằng kia rất kỳ quái. A Nhị, ngươi đọc tài liệu về Lục Kiến Bằng một lần nữa đi.

Thiên U công chúa nói.

- Vâng. Lục Kiến Bằng là người Đại Vũ đế triều, nhà của hắn ở Kỳ Lân trấn. Trước đây là người chơi bời lêu lổng, ăn chơi trác táng. Trong một lần hai gã nhi tử của quan lớn tranh đấu với nhau, hắn vì cứu một người mà đã làm bị thương gã kia. Gã nhi tử của quan lớn kia bị thương nên ghi hận trong lòng, hắn xúi giục cha mình tới nhà lục soát nhà Ngô Vạn Lý rồi đem Ngô Vạn Lý và Lục Kiến Bằng quy thành đồng đảng nên ném vào thiên lao/ Trong thiên lao, Lục Kiến Bằng rất hận Ngô Vạn Lý, thường xuyên đánh chửi Ngô Vạn Lý, thủ đoạn hết sức tàn nhẫn khiến những tù nhân kia cũng kinh sợ. Mãi cho đến khi gã nhi tử của quan lớn kia chịu ơn của Lục Kiến Bằng nên đã lật lại bản án đồng thời hứa cho hắn một chức quan nhưng hắn lại chỉ muốn làm một cai ngục nên vẫn làm cai ngục cho tới bây giờ.

A Nhị lập tức nói.

- Thường xuyên đánh chửi Ngô Vạn Lý?

Cổ Lâm nhíu mày nói.

- Đúng vậy, cái trân trái của Ngô Vạn Lý chính là do hắn đánh trọng thương, mọi người ai cũng biết.

A Nhị nói.

- Thảo nào lúc đó hắn đá vào đùi phải Ngô Vạn Lý.

Thủy Kính tiên sinh phe phẩy chiếc quạt nói.

- Không phải là cố ý sao? Lục Kiến Bằng cố ý yểm hộ cho Ngô Vạn Lý đề phòng tù phạm trong ngục đánh hắn, khiến cho Lục Kiến Bằng trở nên độc bá, thậm chí việc hắn bị thương cũng có thể là giả bộ.

Thiên U công chúa nói.

- Xác xuất rất nhỏ, Lục Kiến Bằng là người Đại Vũ đế triều thế nên không có khả năng là sẽ kết giao với Ngô Vạn Lý.

Thủy Kính tiên sinh nói.

- Ừ.

Thiên U công chúa gật đầu.

Chung Sơn cũng tin lời Thủy Kính tiên sinh nói, xác xuất là rất nhỏ. Thế nhưng rất nhỏ không phải là không xảy ra, Chung Sơn không muốn buông tha, có thể điều này có lợi đối với Đại Tình vương triều.

Chung Sơn đã hạ quyết tâm, mà Thiên U và Thủy Kính cũng bỏ qua sự nghi hoặc này vì dù sao nó cũng không ảnh hưởng tời toàn cục. Thứ nhất Lục Kiến Bằng là người của Đại Vũ đế triều, thứ hai chỗ bị thương đùi phải cũng có thể giải thích được.

Ánh mặt mọi người lại chuyển về phía tài liệu của những cai ngục khác.

- Công chúa.

Bên ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi của một gã quan viên.

- Vào đi.

Thiên U công chúa nói.

Lúc này, một gã quan viên vội vàng đi vào, trong tay cầm một tấm thiếp mời màu tím.

- Công chúa, vừa rồi một lễ quan của Đại Quang đế triều đưa tấm thiệp mời này tới.

Quan viên nói.

- Sao? Người đâu?

Thiên U công chúa nhẹ nhàng cầm lấy tấm thiệp mời nói.

- Vừa đưa thiệp mời xong là đi ngay.

Quan viên nói.

- Có nhìn thấy rõ không?

Thiên U công chúa cầm tấm thiếp mời, hỏi.

- Có, hạ quan quan sát tỉ mỉ, đúng là lễ quan của Hàn Tuyệt thái tử, tuyệt đối không sai được.

Quan viên nói.

- Ra ngoài đi!

Thiên U công chúa gật đầu nói.

- Vâng.

Quan viên lập tức đáp.

Sau khi gã quan viên đi rồi, Thiên U công chúa mới mở.

Mọi người lẳng lặng chờ đợi Thiên U công chúa.

- Thiên U, Hàn Tuyệt thái tử đưa tới phải không?

Cổ Lâm hỏi.

Thiên U công chúa xem xong liến đưa cho Cổ Lâm.

- Không sai, Hàn Tuyệt thái tử mời chúng ta đi tơi Vụ Hồ một chuyến để bàn chuyện hai triều.

Thiên U công chúa nhíu mày nói.

- Vụ Hồ?

Thủy Kính tiên sinh nói.

- Không sau, Vụ Hồ ở phía tây nam Thiên Không Chi Thành, nơi đó có địa thế đặc biệt, Hàn Tuyệt thái tử nói đây là chuyện đại sự giữa hai triều, chịu sự nhờ vả của Đại Quang đại đế nên muốn tìm một nơi bí mật. Thiên Không Chi Thành có rất nhiều cơ sở ngầm nên phải chọn phía ngoài thành. Vụ Hồ là nơi thích hợp nhất. vào giờ mùi ba ngày sau nữa sẽ hội đàm ở Vụ Hồ.

Thiên U công chúa nói.

- Đại Quang đại đế? Chẳng lẽ Hàn Tuyệt thái tử tìm chúng ta hội đàm để chia cắt Đại Vũ đế triều sao?

Thủy Kính tiên sinh phe phẩy chiếc quạt lông nói.

- Vì sao lại ở chỗ này, vì sao Đại Quang đế triều không trực tiếp phái sứ giả tới Đại La thiên triều?

Trong mắt Chung Sơn hiện lên sự nghi hoặc.

- Hay là lần này Đại Quang đế triều muốn xuất binh với Đại Vũ đế triều nên cũng muốn chúng ta nhanh chóng đạt được hiệp nghị. Hơn nữa nếu nhe cho sứ giả đến Đại La thiên triều thì sẽ khiến cho Đại Vũ đế triều hoài nghi.

Thiên U công chúa nói.

- Hay là có đề triều khác cố ý dẫn chúng ta tới, sau đó........

Chung Sơn suy nghĩ một chút rồi nói.

Chung Sơn nói xong, đồng tử của mọi người co rút lại. Dẫn Thiên U công chúa tới sau đó giết Thiên U công chúa rồi giá họa cho Đại Vũ đế triều.

Thủy Kính tiên sinh thở sâu một hơi rồi nói:

- Chắc là sẽ không phải như vậy. Vụ Hồ cách Thiên Không Chi Thành không xa nhất định sẽ canh phòng rất nghiêm ngặt.Nếu như muốn bố trí mai phục thì sẽ rất khó, hơn nữa muốn giết nhóm người chúng ta thì cẩn phải có rất nhiều cường giả, Đại Vũ đế triều sẽ không bỏ qua nếu như có nhiều cường giả tụ tập ở gần Thiên Không Chi Thành đâu.

- Không sai, có Thủy Kính tiên sinh, A Đại, A Nhị và cả ta nữa. Muốn giết chúng ta căn bản là không thể, trừ phi sớm bố trí mai phục, thế nhưng người của Đại Vũ đế triều ngày ngày đều đi tuần tra, làm sao có thể bố trí được.

Thiên U công chúa nói.

- Nếu là người của Đại Vũ đế triều bố trí thì sao?

Chung Sơn suy nghĩ một chút rồi nói.

- Người của Đại Vũ đế triều? Bọn họ có khả năng để làm vậy thế nhưng ngoại trừ Dịch Diễn ra thì tuyệt đối không ai có quyền quyết định việc này. Mà Dịch Diễn trời sinh cẩn thận, suốt đời cẩn thận sẽ không mạo hiểm như vậy đâu.

Thủy Kính tiên sinh lắc đầu nói.

- Nếu vạn nhất thì sao?

Chung Sơn nheo mắt nói.

- Vạn nhất? Xác xuất quá nhỏ, nhỏ đến mức giống như hai con kiến đặt ở hai đầu Thần Châu đại địa, xác xuất chúng gặp nhau dường như là không có.

Thủy Kính tiên sinh suy nghĩ một chút rồi nói.

Chung Sơn gật đầu, Dịch Diễn là người vô cùng cẩn thận, dụng binh cẩn thận, chế pháp cẩn thận, cả đời chưa từng phạm sai lầm lần nào.

- Tóm lại là các ngươi có đi không? Rõ ràng là lễ quan của Hàn Tuyệt thái tử đưa tới, còn có khả năng khác sao?

Cổ Lâm nhíu mày nói.

Nghe Cổ Lâm nói vậy, Chung Sơn và Thủy Kính tiên sinh đều không nói gì. Đứng trước sự sinh tử sao có thể không suy nghĩ cẩn thận được.

- Cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, Thủy Kính tiên sinh bảo vệ Cổ Lâm, A Nhị, A Đại và ta bảo vệ tiên sinh thì cho dù có thiên quân vạn mã chúng ta cũng có thể rút lui an toàn. Huống hồ thiệp mời này do người của Hàn Tuyệt thái tử đưa tới, chúng ta đi cũng không sao.

Thiên U công chúa nói.

- Vâng.

Mọi người đều gật đầu.

Cũng trong lúc đó, tại đại điện của Hàn Tuyệt thái tử bên trong Thiên Không Chi Thành.

Hàn Tuyệt thái tử đứng trong đại điện, trong tay cầm tấm thiếp mời, bên cạnh là Tả tiên sinh và Hữu tiên sinh.

- Thiên U công chúa mời ta ba ngày nữa vào giờ mùi đến Vạn Đào Lâm.

Hàn Tuyệt thái tử nói.

- Thái tử, có thể bên trong có âm mưu.

Tả tiên sinh nhíu mày nói.

- Không đâu, ít nhất thì trong mắt mọi người ta hiện tại chỉ là một thái tử tầm thường mà thôi, không ai muốn chĩa mũi nhọn vào ta đâu.

Hàn Tuyệt thái tử trầm giọng nói.

- Thái tử, ta cũng đã xem qua người thiệp mời tới, đúng là lễ quan thủ hạ của Thiên U công chúa.

Hữu tiên sinh nói.

- Xem ra Thiên U công chúa đại diện cho Đại La thiên triều chuẩn bị khai chiến với Nạp Lan Phiêu Huyết, đánh chiếm Đại Vũ đế triều. Đến lúc đó Đại Quang đế triều của ta sẽ cùng phân chía Đại Vũ đế triều với Đại La thiên triều.

Hàn Tuyệt thái tử nói.

- Thái tử, nếu đến lúc đó như vậy thì chúng ta phải đồng ý sao?

Tả tiên sinh nói.

- Ba ngày sau hội đàm ở Vạn Đào Lâm thì sẽ nói.

Hàn Tuyệt thái tử suy nghĩ một chút rồi nói.

- Vâng.

Tả tiên sinh và Hữu tiên sinh đồng thời gật đầu.

Đại đô đốc phủ.

Dịch Diễn ngồi trong đình đang cho cá ăn, phía sau là Thiết Huyết tướng quân.

- Thiết Huyết.

Dịch Diễn khẽ mở miệng nói.

- Có mạt tướng.

Thiết Huyết tướng quân lập tức đáp.

- Cả hai thiệp mời đã được đưa đến nói chưa?

Dịch Diễn nhàn nhạt nói.

- Vâng, vừa đưa đến rồi. Hai gã lễ quan bi chúng ta mua chuộc đã đưa thiệp mời tới cho Thiên U công chúa và Hàn Tuyệt thái tử rồi. Người của chúng ta vẫn theo dõi hai người đó.

Thiết Huyết tướng quân vừa cười vừa nói.

- Vậy là tốt rồi.

Dịch Diễn nở ra một nụ cười hiếm có.

- Thế nhưng bọn họ sẽ đi sao?

Thiết Huyết tướng quân nói.

- Nhất định sẽ đi.

Dịch Diễn nheo mắt lại, ném thức ăn xuống cho cá.

- Vâng.

Thiết Huyết tướng quân lập tức đáp.

- Đến lúc đó ngươi phái người theo dõi ở cửa thành, Thiên U công chúa nhất định sẽ đi ở cửa tây, Hàn Tuyệt thái tử thì đi ở cửa nam rồi tùy thời báo cáo với ta. T

Dịch Diễn trầm giọng nói.

- Vâng.

Dịch Diễn hết sức bội phụ, không biết tại sao mà Dịch Diễn lại có thể đoán được hành trình của bọn họ.

Buổi sáng ba ngày sau.

Thiên U công chúa dẫn theo Cổ Lâm, Chung Sơn, A Đại, A Nhị, Thủy Kính chậm rãi rời khỏi Tây Uyển Cung.

- Đi thôi chúng ta đi gặp Hàn Tuyệt thái tử.

Thiên U công chúa cười nói.

- Đúng vậy, không biết Hàn Tuyệt thái tử sẽ nói chuyện gì.

Cổ Lâm cười nói.

Một đám bạch vân dưới chân chậm rãi nâng mọi người lên. Chung Sơn đứng ở phía sau Thiên U công chúa, thần tình lạnh nhạt, nhưng bỗng nhiên trong lúc này, ở mi tâm Chung Sơn hồng loan phấn liên chợt biến thành màu lam.

Bỗng nhiên có biến hóa khiến Chung Sơn kinh hãi. Đại hung sao?

Đại hung? Chung Sơn mở trừng hai mắt, đám bạch vân dưới chân đang đưa mọi người bay về phía cửa tây. Chung Sơn muốn ngăn cản mọi người nên bất giác đưa tay chạm vào bả vai Thiên U công chúa.

- Ngươi làm gì vậy?

Cổ Lâm bỗng nhiên mở trừng hai mắt nói:

- Xin lỗi công chúa, tại hạ bỗng nhiên nghĩ đến chuyện hết sức quan trọng nên nhất thời thất lễ.

Thiên U công chúa tuy rằng đứng trước Chung Sơn thế nhưng lúc Chung Sơn vươn tay ra Thiên U công chúa lập tức phát hiện được. Bản năng chuẩn bị né tránh nhưng thần thức lại phát hiện ra Chung Sơn đang trong trạng thía thất thần nên trong lòng có chút nghi hoặc đã để cho Chung Sơn chạm tay vào vai mình.

Thiên U công chúa chỉ nhướng mày nhưng Cổ Lâm đã kêu ầm lên.

Mọi người chuyển ánh mắt về phía Chung Sơn, hai mắt Cổ Lâm như phun ra lửa. Trước đây vẫn liên tục tha thứ cho Chung Sơn bởi vì mình và Thiên U công chúa có ước định, thế nhưng tên hạ nhân này quá to gan rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK