Mục lục
Trường Sinh Bất Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Sự thật ở Thanh Thanh công chúa phủ!

Tiêu Dao hầu Niết Cuồng cười tà nói.

ở trước mặt Tiêu Dao Hầu là một thị vệ bộ dáng nam tử.

-Thiên chân vạn xác, Hầu gia lần trước có bảo tại hạ lưu ý, tại hạ liền đến theo dõi Thanh Thanh công chúa phủ, sự tình cụ thể ta không rõ lắm.

Thị vệ kia nói.

-Ngươi đương nhiên không hiểu rõ, chỉ có ta là biết rõ mục đích.

Tiêu Dao Hầu cười tà nói.

-Đi!

Tiêu Dao Hầu xoay mặt về đám thị vệ phía sau toàn là hoàng cực cảnh cường nhân quát.

Sau đó, họ mau lao ra khỏi Tiêu Dao hầu phủ, cùng nhau hướng về Thanh Thanh công chúa phủ.

Thanh thanh công chúa phủ.

-Người tìm Thanh nhi?

Niết Thanh Thanh nhìn về phía Chích Hỏa Lang tướng nghi hoặc nói.

Chích Hỏa Lang tướng đỏ mặt, coi như lần đầu tiên thân cận, không biết nói gì.

Chung Sơn thấy bộ dáng của Chích Hỏa lang, trong lòng một trận khinh miệt.

Không cỏn biện pháp nào, Chung Sơn chỉ có thể tự mình đứng ra nói.

-Chích Hỏa Lang tướng trước kia gặp qua Thanh Hồng, vừa thấy thiên nhân, ngày ngày tưởng niệm, tâm hồn ái mộ, đã lâu chất chứa trong lòng, lần này đến Ly Hỏa Thánh đô chính là để bù lại chút ngày nuối tiếc xưa, mong Thanh Thanh công chúa thành toàn tâm nguyện.

Chung Sơn nói xong, một cước đá vào đùi Chích Hỏa Lang.

-Úi, đúng đúng!

Chích Hỏa Lang tướng lập tức trả lời.

Niết Thanh Thanh há mồm, bộ dạng không thể tin nổi.

-Thanh Thanh công chúa, cho bọn họ gặp mặt đi, dù sao, họ cũng là người trưởng thành rồi, không nên ngăn cản.

Chung Sơn nói.

Chung Sơn nói xong, Chích Hỏa Lang Tướng lại lần nữa đỏ mặt, Niết Thanh Thanh xem ra đã phục hồi tinh thần, tháng cổ chả trách.

-Thanh Nhi đang ở phía đông viện, để ta đưa ngươi đi.

-Không cần, chuyện bọn họ, hãy để bọn họ tự giải quyết, chúng ta không nên tham gia.

Chung Sơn nói rất đúng, như bậc phụ mẫu của Chích Hỏa Lang.

-Cũng tốt!

Niết Thanh Thanh cũng cổ quái gật đầu.

Nghĩ đến thanh hồng hẳn là cũng sẽ không chịu thiệt

- Đi thôi!

Chung Sơn nói.

-Ừ!

Chích Hỏa Lang tướng phụng chỉ đi câu nữ, Chung Sơn được Niết Thanh Thanh dẫn ra sau, đi sang Tây viện gặp Linh Nhi.

Phía tây Thanh Thanh công chúa phủ là một khe núi nhỏ, có dòng suối, thôn lâm, khung cảnh tuyệt đẹp phi thường.

Thiên Linh Nhi ôm theo Chu Tước ngồi ở một thạch bàn, nhìn tiểu Chu Tước ăn một thứ ngũ cốc màu đỏ.

-Linh nhi

niết Thanh Thanh gọi.

Thiên Linh Nhi chợt, đứng dậy, một bộ phi thường dáng vẻ khẩn trương.

Nhìn thấy Chung Sơn đến, Thiên Linh Nhi theo bản năng khẩn trương không biết vì sao, từ ba ngày trước trở lại đây, tuy rằng Chung Sơn vô lễ làm nàng căm tưc, nhưng đã nhiều ngày trong mộng nàng vẫn nhớ về Quế Hoa cao và bóng dáng nam tử xoay lưng lại với nàng, người này lại là Chung Sơn.

Chính nàng căn bản cũng không biết vì sao lại như vậy.

Nàng muốn đến thẳng gặp Niết Thanh Thanh và Chung Sơn ba mặt một lời, nói rõ ràng, nhưng hiện tại lại thấy phân vân, u mê đáp lời.

- Linh nhi Công chúa!

Chung Sơn kêu lên.

Nghe được Chung Sơn gọi mình là Công chúa Linh Nhi, nàng tự giác thở phào nhẹ nhõm, sợ Chung Sơn sẽ nhắc đến chuyện phu thê trước đây.

- Chung, Chung Sơn!

Thiên Linh Nhi mang theo một tia trúc trắc nói.

-Ba ngày trước, ta thật đường đột.

-Không có quan hệ gì, lần sau đừng nói xằng nói bậy nữa!

-Ha ha, ta tuyệt đối không nói xằng nói bậy, ta biết là nàng không tin lời ta, ta đến cùng nàng nói chuyện một chút, giúp nàng nhớ lại kí ức, nàng không tự hỏi vì sao nàng lại rời khỏi khai Dương tông tới nơi này?

-Ta bị trọng thương!

-Sao nàng lại bị thương?

-Tỷ tỷ nói ta bị một người của Khai Dương tông đả thương!

-Thanh Thanh công chúa nói?

-Ừ!

-Ta không nhớ rõ mà!

Thiên Linh Nhi suy nghĩ sâu xa, suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên ôm chặt lấy đầu, vẻ mặt thống khổ.

-Được rồi! Được rồi, nếu không muốn!

Chung Sơn lập tức nói.

Nhìn Thiên Linh Nhi bộ dáng thống khổ, Chung Sơn trong lòng một trận đau đớn.

-Ta không nhớ gì cả.

Thiên Linh Nhi lắc đầu nói.

-nếu nàng không muốn, hãy nghe ta nói đi.

Chung Sơn đau lòng nói.

-Ừ!

-Đầu tiên, không thể phủ nhận, nàng bị mất một đoạn trí nhớ.

-Ừ!

Thiên Linh Nhi gật gật đầu.

-Trong thời gian này, nàng không nhớ rõ, ta giúp nàng nhớ lại, nàng có thể lựa chọn tin tưởng, cũng có thể không tin, xem như nghe một chuyện cũ, được không?

Chung Sơn ôn nhu nói.

Đến lúc này Chung Sơn bắt đầu giảng hết sức.

-Công chúa, Tiêu Dao hầu xông vào.

Một tôi tớ chạy vào nói.

-Tiêu Dao hầu?

Niết Thanh Thanh nhướng mày lên nói.

-Thanh Thanh cô cô!

Tiêu Dao hầu nghênh ngang đi đến, phía sau mang theo hơn mười thuộc hạ, toàn là hoàng cực cảnh cường nhân.

-Tiêu Dao hầu, Con tới đây làm gì?

Niết Thanh Thanh trong mắt phiếm lên một ít tức giận.

Tiêu Dao Hầu nhìn thoáng qua Niết Thanh Thanh, trong mắt ánh lên một tia dâm ý, sau đó quay đầu nhìn về phía Thiên Linh Nhi và Chung Sơn.

Nhìn thấy hai người, Tiêu Dao hầu trong mắt lập tức sinh ra một tia âm hàn.

-Cô cô, ta tới tìm người, à, Linh nhi ở chỗ cô cô hả?

Tiêu Dao Hầu mang theo dâm ý kia cười tà nói.

Thiên Linh Nhi thân thể co rút.

Hiển nhiên không mừng Tiêu Dao hầu.

Chung Sơn theo bản năng, đứng phía trước như che chở cho Thiên Linh Nhi.

Động tác của Chung Sơn làm Tiêu Dao hầu chú ý.

- Chung Sơn?

Tiêu Dao hầu nhìn Chung Sơn trong mắt hiện lên một cỗ âm lãnh

-"Đại La Thiên triều, Đông Phương công Chung Sơn, gặp qua Tiêu Dao hầu.

Chung Sơn cười nói

Tiêu Dao hầu nhìn chung quanh n, không thấy thi tiên sinh, cả người khí thế lập tức lại lần nữa bừa bãi khởi háo

-Chung Sơn, ngươi cũng biết đây là địa bàn của ta?

Tiêu Dao hầu hỏi.

-Chính là nhà ngươi!

-Hừ!

Tiêu Dao hầu một tiếng hừ lạnh, sau đó vẻ mặt chuyển tới người tránh ởsau lưng Chung Sơn chính là Thiên Linh Nhi.

-Linh Nhi công chúa, ta vừa rồi trên đường đi đến đây thấy có một chiếc vòng tay rất đẹp, mang đến tặng cho nàng.

Tiêu Dao Hầu hướng về phía Chung Sơn đi tới.

-Ta không cần.

Thiên Linh Nhi lập tức kêu lên.

-Lại đây, ta đeo vào cho nàng!

Tiêu Dao hầu dâm tà cười, và lấy tay phải bắt lấy tay của Thiên Linh Nhi.

Chung Sơn trừng mắt, ôm đồm bắt lấy tay của Tiêu Dao hầu.

-Ngươi định làm gì?

Tiêu Dao hầu như đợi sẵn cơ hội, lập tức làm dữ, bọn thuộc hạ hoàng cực cảnh đi sau cũng xông tới.

Tiêu dao hầu đã nghĩ hôm nay nhất định trả thù, dù Chung Sơn không động thủ trước thì mình cũng động thủ, vì ở đây ta là chủ.

Đồng thời cũng nghĩ đến, đây là Ly Hỏa thánh đô, Chung Sơn tuyệt đối không dám động thủ với mình, thân phận của mình, ai nấy ở Ly Hỏa thánh đều phải khiếp ngã.

-Rắc!

Một âm thanh vang lên từ tay của Chung Sơn, lập tức cánh tay của Tiêu Dao hầu bị bẽ một tiếng.

Á á

Tiêu Dao hầu thống khổ kêu lớn. Sao hắn dám rat ay?

-Giết hắn.!

Tiêu Dao hầu thống khổ hô.

-Các ngươi dám! Các ngươi lấy tư cách gì đối phó với ta?

Chung Sơn một tiếng gầm lên, làm đám thuộc hạ của Tiêu Dao Hầu thận trọng lui lại.

Á, đau quá!

Tiêu dao hầu thống khổ bộ mặt vặn vẹo.

-Giết hắn, trọng thưởng cho ai giết được hắn.

Tiêu Dao hầu quật cường kêu lên.

Mười mấy hoàng cực cảnh. Rốt cục hạ quyết tâm. Muốn giết Chung Sơn

- Hừ, ta là đại La Thiên triều sứ giả, là khâm sai, đại biểu cho đại la Thánh Thượng, các ngươi dám đối với Thánh Thượng, dám động thủ?

Chung Sơn lại lần nữa nói.

Chung Sơn vừa quát, mọi người lại lần nữa không dám động thủ.

Cổ Thần Thông? Hắn là đại biểu của Cổ Thần Thông? Không ai dám động? Động vào hắn, không chỉ Đại La thiên triều không tha cho mình, mà chính Đại Ly thiên triều cũng không tha mạng.

-Chung Sơn, ngươi sẽ không chết tử tế đâu.

Tiêu Dao hầu quật cường kêu lên.

Cúi đầu nhìn đôi tay đang bãi rỉ ra của Tiêu dao Hầu, Chung Sơn lạnh lùng nói.

-Tiêu Dao hầu thì đã sao? Ta không cần biết thân phận của ngươi, nhớ cho kỹ, vĩnh viễn từ nay không được đến đây gây chuyện. Hừ!

Cầm bàn tay nhưng rỉ ra của mình, Tiêu Dao Hàu lập tức bỏ đi.

Đám thuộc hạ theo ngay sau đó.

-Phế thải!

Tiêu dao hầu mắng đám thuộc hạ.

-Cút!

Chung Sơn một tiếng gầm lên, chúng hoàng cực cảnh mau dẫn Tiêu Dao hầu rời đi.

Chung Sơn một loạt nhìn động tác của hai nhi nữ đứng nhìn, trong mắt ai cũng lóe lên tinh quang, một trận kích động, Tiêu Dao hầu ác tính hai nàng đều đã nhận ra, cũng vì thâm tâm chán ghét, nay thấy hắn bị Chung Sơn ức hiếp trong lòng vui sướng vô cùng.

-Tốt! Đánh hay lắm.

Thiên Linh Nhi nhìn theo sau Tiêu Dao hầu rời đi lập tức nói.

-Về sau, ngươi phải cẩn thận!

Niết Thanh Thanh nói.

-Ta biết rồi!

-Sao ngươi dám đánh hắn, khắp Ly Hỏa thánh không ai dám đánh hắn như vậy!

Thiên Linh Nhi nhát mắt suy nghĩ, con ngươi chợt vụt sáng nói.

-Ác nhân đều có ác nhân trị!

Niết Thanh Thanh cười nói!

Ác nhân đều có ác nhân trị? Chung Sơn sờ sờ cái mũi không nói gì!

-Tốt lắm! Chúng ta quay lại vấn đề chính đi!

Chung Sơn nói.

-Ba mươi sáu năm trước, khi ta lần đầu tiên tới Khai Dương tông.

Chung Sơn bắt đầu nói, nhị nữ lắng nghe.

Nghe chuyện xưa có mình, Thiên Linh Nhi có chút ngạc nhiên, dáng vẻ đề phòng, bắt đầu nhập tâm.

Giảng đến lúc ra Sơn môn.

-Quế Hoa cao? Hóa ra là như vậy!.

-Sau khi đoàn tụ, lần đầu tiên chúng ta đi đóng quân dã ngoại đã dùng qua thứ này.

Chung Sơn lấy ra một cái võng.

-Ta cũng có một cái như vậy, dùng thế nào?

Thiên Linh Nhi ngạc nhiên hỏi.

Chung Sơn đi đến một rừng cây nhỏ, tìm lại khoảng đất giữa hai cây cổ thụ lớn, buộc vòng lên đó, Thiên Linh Nhi ánh mắt sáng lên, liền mang cái võng của mình buộc vào cây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK