- Làm sao có thể?
- Một gian cửa hàng cũng không thuê được? Chẳng nhẽ hắn cùng Chung Sơn hùn vốn lừa gạt chứ?
- Tiêu Dao Hầu cũng quá nhục nhã đi!
- Ai bảo hắn quá khoa trương đi, cái này gọi là báo ứng!
..........................
Tiêu Dao Hầu lập tức đỏ mặt, mặc dù da mặt hắn đã dày như tường thành nhưng mà giờ phút này cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã. Một gian khách điếm cũng không thuê được.
- Không có khả năng, ngươi lặp lại lần nữa!
Tiêu Dao Hầu quay sang tên thuộc hạ kia quát.
- Hầu gia, là thật, không chỉ có Thanh U viện ở Lam Diễm Thành không thuê được, mà ngay cả khu ổ chuột, một gian cũng không thuê được, thật đáng giận, rõ ràng còn phòng nhưng cũng không chịu cho chúng ta thuê, tà môn, thật là tà môn!
Tên thuộc hạ cả kinh kêu lên.
- Làm sao có thể?
Tiêu Dao Hầu không tin nói.
- Là thật sự, Hầu gia, chúng ta đã chạy trên trăm khách điếm, từ cao xuống thấp, tất cả khách điếm đều đã đi qua, nhưng mà những khách điếm kia đều không chịu cho chúng ta thuê!
Tên thuộc hạ kia lại lần nữa hoảng sợ nói.
- Có phải là mấy ngày nay chúng ta đã quá quá đáng?
Tên thuộc hạ lẩm bẩm.
Nói xong, mọi người đều kinh ngạc, tiếp đó cười to nhìn đám người nhục nhã này.
- Ha ha ha ha......
.................
Mọi người cười Tiêu Dao Hầu quá cuồng vọng rốt cuộc bị báo ứng, nhưng mà có người lại ngưng trọng nhìn về phía Chung Sơn.
Đặc biệt Thiếu Phi Hầu, Thiếu Phi Hầu nhìn chằm chằm Chung Sơn, ánh mắt không ngừng biến ảo, thấy vẻ mặt biến không sợ, cũng kinh hãi muốn chết.
Này, điều này sao có thể?
Thiếu Phi Hầu cũng không cho rằng đó là vấn đề về nhân phẩm của Tiêu Dao Hầu, mà lại nghĩ tới Chung Sơn. Chuyện Chung Sơn cược là chuyện buồn cười cỡ nào, không ai sẽ cho rằng Chung Sơn thắng, nhưng mà cuối cùng, Chung Sơn lại đúng là thắng?
Sao lại vậy? Làm sao có thể? Căn cứ theo tin tức thuộc hạ truyền về, Chung Sơn chỉ mới vừa tới Lam Diễm Thành một ngày mà thôi, căn bản chưa từng cùng người khác tiếp xúc, không có khả năng thuyết phục tất cả lão bản ở đây không cho thuê khách điếm? Đây là chuyện không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Vậy là cái gì?
Ưa nhìn Chung Sơn? Hoặc là người khác không ưa Tiêu Dao Hầu sau đó giở trò sao?
Không có khả năng, trừ người đã đưa lệnh bài phòng chữ Thiên số 1 của Vận Lai khách điếm ra, Chung Sơn tuyệt đối không thể cùng người trong thành có quan hệ.
Một cái, hai cái thì cũng thôi? Nhưng mà bây giờ tất cả khách điếm trong thành cũng không cho bọn họ thuê, hơn nữa lúc Chung Sơn đánh cuộc, chẳng nhẽ cũng là hắn ra lệnh?
Mà hắn ra lệnh trong vòng hai canh giờ, toàn bộ khách điếm Lam Diễm Thành đều phải nghe lệnh hắn?
Mánh khoé thông thiên, Chung Sơn bây giờ có thể nói là mánh khoé thông thiên, ở trong Lam Diễm Thành, có lẽ chỉ có Lam Diễm Đại đế mới có năng lực hạ lệnh tất cả khách điếm không cho người nào đó thuê nhà, trừ Lam Diễm Đại đế ra, không ngờ lại thêm Chung Sơn.
Thật là đáng sợ, Chung Sơn thật là đáng sợ!
Đang ở hương đông Thần Châu, không ngờ đã bố trí thế lực tới hướng tây Thần Châu, hắn rốt cuộc là người như thế nào? Khủng bố như vậy, lúc này mới bao nhiêu năm?
Nhìn ra sự đáng sợ của Chung Sơn không chỉ Thiếu Phi Hầu, còn có một người áo trắng giấu mặt trong đám đông.
Người áo trắng kia nhìn thấy 1 màn này, cũng cả kinh, lưng không khỏi ướt sũng mồ hôi, người này đúng là thuộc hạ của Cổ Huyền ở Vĩnh Lạc Hoàng triều - Phạm Nhất Phẩm.
Phạm Nhất Phẩm nhận được tin tức Chung Sơn tới, ngay lập tức chạy tới đây, vừa vặn nhìn thấy một màn kinh thiên này.
- Đi!
Phạm Nhất Phẩm lập tức quay đầu bước đi.
Thuộc hạ của hắn hơi hơi kinh ngạc, nhưng vẫn theo Phạm Nhất Phẩm đi ra ngoài.
- Thừa tướng!
Tên thuộc hạ kia nghi hoặc nói.
- Câm miệng!
Phạm Nhất Phẩm ánh mắt lạnh lùng, tên thuộc hạ kia lập tức run lên.
Rất nhanh, Phạm Nhất Phẩm mang theo thuộc hạ trở lại chỗ ở.
- Thừa tướng!
Tên thuộc hạ kia vẫn nghi hoặc trong lòng.
- Thu thập đồ vật, lập tức hồi triều!
Phạm Nhất Phẩm nói.
- Thừa tướng, chúng ta đã thông qua khảo hạch báo danh, lập tức sẽ được tham gia Vạn Đan Đại Hội, bây giờ muốn đi? Bây giờ đi, vậy Đan sư đây triều ta phải làm sao bây giờ?
Tên thuộc hạ lo lắng nói.
- Đương nhiên cùng nhau đi, mặc dù ta đã đánh giá Chung Sơn rất cao, nhưng mà vẫn không đủ, Chung Sơn này dã tâm quá lớn, thế lực không ngờ đã mở rộng tới đây, mau, thu thập đồ vật, chúng ta hồi triều, chỉnh đối quân và dân, mau!
Phạm Nhất Phẩm trợn tròn mắt nói.
- Vâng!
Tên thuộc hạ kia cả kinh nói.
Phạm Nhất Phẩm vô cùng mẫn tuệ với chính trị, từ điểm này đã nhìn ra âm mưu kinh thiên, nói đi là đi, lập tức hạ lệnh cho mọi người rút lui hồi triều, mặc dù truyền tin về triều nhanh hơn nhưng Phạm Nhất Phẩm biết tình thế nghiêm trọng, phải tự mình quay về, hiệp trợ bệ hạ tổng vệ sinh 1 lần.
Mà lúc này trên quảng trường.
Tiêu Dao Hầu sau khi biết được tin tức, lập tức tức giận mặt đỏ rực.
- May mà Tiêu Dao Hầu không cược đồ vật, không thì hắn lúc này đã thua.
- Ta đã sớm biết, Tiêu Dao Hầu khoa trương như vậy, khẳng định sẽ gặp báo ứng!
...............
Người vây xem tranh nhau ầm ĩ quở trách Tiêu Dao Hầu, Tiêu Dao Hầu mặt càng ngày càng đỏ, tiếp đó, mặt vì tức giận quá mà biến thành màu đen.
- Hầu gia, sắc mặt người biến thành màu đen! Chẳng lẽ độc vẫn chưa giải hết.
Một tên thuộc hạ đui mù kinh hoảng hỏi.
- Đan Vương, ngươi tới đây, nhìn xem Hầu gia có xảy ra việc hay không?
Tên thuộc hạ kia lôi Đan Vương Đại Ly đang nghiên cứu độc đan ra.
- Cút!
Tiêu Dao Hầu một cước đá hắn lăn lông lốc, sau đó quay đầu bước đi. Mà đám thuộc hạ cũng chỉ còn cách đi theo.
Rất nhanh, một đám đã rời khỏi, tuy rằng người vây xem cảm giác vẫn còn toan tính nhưng mà cũng chỉ có thể chậm rãi tản đi, mà một tràng kinh dịch này, đại danh của Tiêu Dao Hầu trong ngày đã truyền khắp Lam Diễm Thành.
Cũng trong thời gian này, viên quan phụ trách xét duyệt cũng mang một cái lệnh bài đi tới.
- Thái Đan Tông Đan sư, đây là lệnh bài danh ngạch Vạn Đan Đại Hội ba tháng sau, đến lúc đó, các ngươi cầm lệnh bài này mới có thể tiến vào hoàng cung, nhân viên tự định, nhưng không thể nhiều hơn mười người
Quan viên kia cung kính đưa lệnh bài qua.
- Đa tạ!
Bảo Nhi cười tiếp nhận.
Tiếp đó, mọi người theo Chung Sơn đi tới chỗ ở của hắn, tuy nhiên, đối với việc lúc trước, mọi người đều lựa chọn trầm mặc, ai cũng không nhắc lại.
Cùng ngày, Tiêu Dao Hầu mang theo đám thuộc hạ rời khỏi Lam Diễm Thành, nơi này cũng không thể ở lại nữa rồi.
Về phần Thiếu Phi Hầu, sau khi đáp ứng Chung Sơn tới chỗ hắn tham gia yến hội, ngày thứ hai đã chào từ biệt Niết Thanh Thanh, mang theo một ít thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi Lam Diễm Thành, thẳng tiến tới Ly Hỏa Thánh Đô Đại Ly Thiên triều.
Bởi vì Thiếu Phi Hầu cũng giống như Phạm Nhất Phẩm, bọn họ nhìn ra ảo diệu trong đó, mang theo tin tức kinh thiên trở về bẩm báo với Niết Phàm Trần.
Ba tháng này, Niết Thanh Thanh tự nhiên bồi tiếp Linh Nhi, với Chung Sơn trò chuyện vui vẻ.
Về phần chuyện ở quảng trường ngày đó, tự nhiên trở thành trò cười lớn nhất của người trong Lam Diễm Thành, tuy nhiên, cười cũng không cười được lâu, trừ vài người trí mưu siêu quần phân tích ra đại sự kinh thiên này, phần lớn người nghe cười được đều chết.
Tuy nhiên, danh tiếng Thái Đan Tông lại gần như được mọi người nhớ kỹ.
Một quả độc đan, phải dùng trăm quả giải độc đan mới giải được, Đan Đạo Tông sư Thái Đan Tông này quả là nhân vật lợi hại.
Ba tháng nhoáng một cái đã qua.
Đảo mắt đã tới kỳ hạn Vạn Đan Đại Hội.
Mười người, tự nhiên Chung Sơn là một trong mười người, về phần Triệu Sở Hướng, cũng vì do quân đoàn trưởng triệu hoán, mà rời đi.
Đám người Chung Sơn cùng với đám người Niết Thanh Thanh tiến vào hoàng cung.
Đi đến cửa hoàng cung, nhìn thấy đoàn người lục tục tiến vào, Chung Sơn lộ ra vẻ tươi cười quái dị.
- Chuyện gì vậy?
Niết Thanh Thanh hỏi.
- Lam Diễm Đại đế này, không phải quá cuồng vọng mà chính là rất ngu ngốc, Vạn Đan Đại Hội không ngờ thiết lập tại hoàng cung? Đúng là, đúng là rất có phong cách nha.
Cổ Thiên U lộ ra nụ cười quái dị đạo.
- Hoàng cung, Thiên gia của hoàng đế đúng là không nên xuất hiện bất luận thế lực hoặc bất luận kẻ nào mà Hoàng đế không thể nắm trong tay, Lam Thiên Úy đúng là có chút quá lo lắng!
Niết Thanh Thanh nghĩ nghĩ gật gật đầu.
Tuy nhiên, nhìn mọi người không ngừng đi vào, đám người Chung Sơn cũng tiến vào.
Giao ra lệnh bài và thiệp mời, dưới 1 gã thái giám dẫn đường, không bao lâu đã tới một quảng trường khổng lồ ở hoàng cung, bốn phía có rất nhiều khán đài, để để cung cấp cho Đan sư.
Phía bắc xa nhất là một tòa cung điện lớn nhất, trước cũng điện là một đám nhân vật quan trọng của Lam Diễm Đế triều, hai người trước nhất chính là một nam nhân trung niên người mặc long bào màu lam, đầu đội Bình Thiên Quan, đúng là Lam Diễm Đại đế, Lam Thiên Úy!
Bên cạnh là một lão già đầu bạc khô quắt một thân nguyệt bào, cũng là người 3000 năm liên tục giữ chức đệ nhất thiên hạ Long Hổ Đan Thánh! Lam Long Hổ!
Mỗi 1 cao thủ Đan đạo có mời thiếp đều được thái giám an bài ở vị trí đặc biệt, không có thiệp mời thì được an bài ở khu vực phía nam.
Đám người Niết Thanh Thanh vì đại biểu cho Đại Ly Thiên triều, tự nhiên là ở phía bắc, gần chỗ Lam Diễm Đại.
Mà Thái Đan Tông không biết vì sao, không ngờ cũng được an bài ở khu vực phía bắc, gần chỗ Lam Diễm Đại đế.
Lúc mọi người tới gần là lúc một gã thái giám tới trước mặt Long Hổ Đan Thánh nhỏ giọng nói gì đó, Long Hổ Đan Thánh không ngờ xoay người nhìn về hướng Chung Sơn, trực tiếp nhìn về phía Cam Bảo Nhi.
Ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, tiếp đó dường như vô cùng quen biết, quay sang khẽ gật đầu với Cam Bảo Nhi.
Bảo Nhi hơi hơi kinh ngạc, nhưng mà cũng gật gật đầu theo.
Mọi người đi tới khu vực quảng trường, mà chỗ Thái Đan Tông ngồi, không ngờ còn tốt hơn một bậc so với Niết Thanh Thanh.
Mọi người hơi hơi nghi hoặc, nhưng không nói thêm gì, mà đi đến ngồi xuống. Nhìn Đan Đạo Tông sư khắp nơi được dẫn vào.
Quảng trường mênh mông, ngày hôm nay không ngờ bố trí hơn vạn chỗ ngồi, có thể thấy được Đan Đạo Tông sư lấy được tới danh ngạch có tới ngàn người.
Không nói Đan sư mạnh nhất lúc này đều tụ tập ở đây, ít nhất, phần lớn Đan sư mạnh mẽ đều đã đến.
Vạn Đan Đại Hội, tập hợp cao thủ Đan đạo.
Cao thủ đan đạo có rất nhiều người chỉ biết nghiên cứu Đan đạo, không hỏi thế sự, ở trong lòng đám Đan sư, thân phận cao nhất nơi đây không phải là Lam Diễm Đại đế, mà là Long Hổ Đan Thánh.
Đan sư đỉnh cấp tự nhiên đều có ngạo khí của mình, cũng không ai tới đi bái Lam Diễm Đại đế, mà tự đi tìm vị trí cho mình, ngồi xong chờ đợi đại hội bắt đầu.
- - - - - oOo- - - - -