Quắc Thạch Phụ khoát tay, rất nhiều người Đại Ly Thánh đình tuần tra xung quanh, các đệ tử Công Thâu Tử cũng thế. Rất nhiều người nhất mạch Công Thâu cũng tuần tra xung quanh, nhưng làm sao cũng không tìm được chỗ nào xảy ra vấn đề.
Chung Sơn quay đầu, nhìn về phía Phong Thủy Đại Trận ở phía nam, bao phủ trên Hoàng Tuyền Lộ. Khí đen không ngừng trào ra, Chung Sơn có cảm giác, khí trời biến hóa chính là do Phong Thủy Trận.
Đối diện, Thiên Thư dường như căn dặn con cháu Thiên gia gì đó, tiếp theo nhạy nhàng vẫy bảo tọa phía dưới. Cả người đột nhiên toát ra ánh sáng bạc, truyền lên bảo tọa, cả bảo tọa cũng dần biến thành màu bạc.
Động tác của Thiên Thư dẫn tới rất nhiều chú ý, nhưng không ai nhìn ra Thiên Thư giở trò quỷ gì!
Khí đen xung quanh ngày càng nhiều, mây đen ngày càng dày, chỉ mới hai canh giờ, đã che trời phủ đất, toàn bộ Công Thâu Thánh địa toàn một mảnh tối đen.
Mây đen còn đang mở rộng, ngày càng lớn, phát tán ra xa, khí tức tà ác khiến những người tu vi thấp cảm thấy run sợ.
Quắc Thạch Phụ vung tay liền đánh một cỗ lực lượng khổng lồ xông lên trời, muốn xé rách bầu trời đen. Tiếng nổ thật lớn vang lên, mây đen tỏa ra, nhưng chỉ được một lát, mây đen liền khép lại, càng dày hơn.
Trời đất bỗng biến thành tối đen, trong lúc nhiều người đang bối rồi.
Bầu trời tối đen, bỗng xuất hiện một vầng màu vàng nhạt!
Vầng màu vàng? Đó là cái gì?
Bùm! Bùm! Bùm...
Trong quầng sáng vàng này, có rất nhiều quỷ vật từ trên trời giang xuống, Âm Gian Cương Vực phủ xuống, quỷ vật không ngừng xuất hiện.
- A.....
Một tiếng hét thảm, giữa hoàn cảnh tối đen, có người chết trong tay quỷ vật.
- Công Thâu đại trận!
Xa xa có người hô lên.
- Mỗi võ tướng Đại Ly, chuẩn bị nghênh địch!
Quắc Thạch Phụ ra lệnh.
Quầng sáng trên trời ngày càng lớn, dần dần mọi người nhìn rõ đó là gì, đều không khỏi hít một hơi lạnh.
Hoàng Tuyền Lộ, Hoàng Tuyền Lộ đảo lộn dựng thẳng trên trời, quỷ vật điên cuồng trào ra, như trút hết quỷ vật Âm phủ đi xuống, quỷ vật hung ác vừa xuất hiện liền không hỏi gì, phá hoại, mạnh mẽ phá hoại, giết hết mọi sinh linh!
Tiếng kêu thảm thiết truyền từ bốn phương,đại chiên đã thành không thể vãn hội.
- Lui!
Quắc Thạch Phụ hét lớn.
Quắc Thạch Phụ hạ lệnh, cường giả Đại Ly nhanh chòng lúi lại, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng rút lui một ngày, mây đen vẫn không tới cuối, như là vô biên vô hạn, đi theo mọi người mở rộng ra xa.
Hoàng Tuyền Lộ như có mặt khắp nơi, quỷ vật ngày càng nhiều, quỷ vật từ trên trời giáng xuống cũng ngày càng mạnh.
Vừa lui, chẳng những không có hiệu quả, ngược lại còn phân tán ra.
Trên trời là Hoàng Tuyền Lộ, quỷ vật vô tận, không thể đi lên, dưới đất lúc này cũng có cả đống cánh tay quỷ vật hư thối chui lên từ đất, không thể xuống được.
Lên trời không cửa, xuống đất không đường, chỉ có thể trốn ra xa. Nhưng càng trốn đi xa, người liền phân tán. Trong bóng tối, rất nhiều quỷ vật càn quét, dù cho quân lệnh như núi cũng không cản được quỷ vật đánh tan đội hình, trong một ngày, đã có rất nhiều người gặp nạn.
Lúc này Quắc Thạch Phụ chỉ có thể bảo hộ một ít người quan trọng Đại Ly, không thể nào bảo hộ được toàn bộ nữa.
Nhất thời, Hoàng Tuyền Cương Vực rơi vào đại loạn, sinh linh đồ thán, hung ma tung hoành.
Đoàn người Chung Sơn cũng tách khỏi Quắc Thạch Phụ.
Đây là Chung Sơn cố ý làm ra, Chung Sơn chỉ muốn bảo hộ người thân cận, đại loạn như thế, Chung Sơn cũng khó bảo hộ được mọi người. Hơn nữa phân tán ra, đám người Linh Nhi sẽ gặp nguy hiểm, bởi vì không ai biết tiếp theo quỷ vật sẽ xuất hiện ở đâu.
Hơn nữa thực lực quỷ vật ngày càng mạnh, ngay vừa nãy, thậm chí Chung Sơn còn thấy được một quỷ vật cảnh giới Cổ Tiên.
Đương nhiên, Tổ Tiên còn có một năng lực, chính là mở ra "Thế Giới" của riêng mình cất người khác vào. Có điều khi mở ra "Thế Giới", vậy xung quanh sẽ xuất hiện một loại giới thể vô hình, rất dễ bị quỷ vật đặc thù bên ngoài xông phá. "Thế Giới" vừa vỡ, chẳng những người được bỏ vào sẽ xảy ra nguy hiểm, ngay cả Tổ Tiên của "Thế Giới" đó cũng bị liên lụy, bị thương tâm thần.
Cho nên, dù là Quắc Thạch Phụ vô cùng mạnh mẽ, lúc này cũng không dám mở ra "Thế Giới" của mình.
- Thánh Vương!
Đao Nhân Đồ lúc trước trốn trong Hoàng Tuyền Cương Vực cũng tìm được Chung Sơn, Kim Bằng lập tức trả lại Huyết Đao cho Đao Nhân Đồ.
Đao Nhân Đồ gặp được Chung Sơn, trong mắt toát ra sùng bái. Tuy rằng Đao Nhân Đồ sát tâm rất nặng, nhưng chỉ cần có thể áp đảo được hắn, Đao Nhân Đồ vẫn sẽ tôn trọng đối phương!
Đoàn người Chung Sơn có Chung Sơn, Kim Bằng, Đao Nhân Đồ, Vương Tĩnh Văn, Hạo Mỹ Lệ, Niết Thanh Thanh, Tiểu Kim Long cùng Thiên Linh Nhi. Trong lòng Chung Sơn, chỉ cần những người này không sao là được, những người khác thì mình không lo hết.
- Kim Bằng, Đao Nhân Đồ, luôn phải chú ý xung quanh, không được cho quỷ vật tới gần bọn họ!
Chung Sơn chỉ vào Vương Tĩnh Văn nói.
- Rõ!
Hai người lập tức đáp.
Lúc này, mười mấy quỷ vật giãy ra khỏi Hoàng Tuyền Lộ trói buộc, bỗng nhiên lao xuống, hai mắt đỏ bừng chỉ thẳng vào Niết Thanh Thanh.
Ầm!
Kim Bằng xoay chuyển Phương Thiên Họa Kích, ầm ầm chém giết mười mấy quỷ vật này!
- Thánh Vương, quỷ vật nhiều như vậy, lên trên không được, xuống dưới đất cũng không xong, làm sao bây giờ?
Đao Nhân Đồ lo lắng hỏi.
- Tiếp tục lùi ra ngoài!
Chung Sơn nói.
- Rõ!
Không chỉ bên phía Đại Ly Thánh đình, đệ tử Công Thâu Tử cũng loạn thành một đống, quỷ vật ngày càng nhiều, cường giả trên quảng trường đã sớm phân tán.
Chỉ ở một góc, đệ tử Thiên gia vẫn nhàn nhã như trước.
Xung quanh con cháu Thiên gia dường như có một trận pháp kỳ lạ, chỉ cần quỷ vật tới gần, lập tức không tự chủ bay đi, bởi vậy chỗ Thiên gia coi như an toàn.
- Các ngươi canh chừng ở đây! Chờ ta trở lại!
Thiên Thư ngồi trên bảo tọa, thản nhiên nói.
- Rõ!
Các con cháu Thiên gia lập tức đáp.
Tiếp theo, thân hình Thiên Thư nhoáng lên, hóa thành hào quang bắn vào trong thế giới ác mộng này, phương hướng chính là phía Chung Sơn rời đi!
.................
Hoàng Tuyền Cương Vực, âm dương nghịch chuyển.
Thiên lão cùng Thi tiên sinh chống đỡ quỷ vật vô tận, ngang nhiên bước vào Âm Gian.
Ở sâu trong Âm Gian, bên bờ biển Hoàng Tuyền.
Một đỉnh núi màu đen, Thiên lão cùng Thi tiên sinh đứng trên đó, Thiên lão híp mắt nhìn xung quanh.
Xung quanh ngọn núi, tiếng nổ chiến đấu vang lên không ngừng.
Trong thung lũng, mấy ngàn quan tài mở rộng, bên trong trống rỗng. Thi tiên sinh phất tay, lại 200 cỗ quan tài rơi xuống đất, bấm tay đánh ra pháp quyết, đinh đóng 200 cổ quan tài bỗng văng ra.
Thi tiên sinh lấy ra một cái chuông, khẽ rung lên, lập tức 200 cái quan tài bị đẩy ra từ bên trong, 200 cương thi từ trong quan tài bay ra, bắn đi mọi hướng.
Xung quanh, quỷ vật vô cùng vô tận nối tiếp nhau tiến tới.
Thi tiên sinh khống chế mấy ngàn cương thi nghênh chiến quỷ vật.
Nhưng quỷ vật thật sự nhiều lắm, đầy trời đầy đất, khắp nơi là bóng quỷ vật. Mặc dù Thi tiên sinh có mấy ngàn cương thi mạnh mẽ chống đỡ, cũng vẫn có chút không tiêu.
Thiên hạ ba cái Hoàng Tuyền Lộ, mỗi cái không giống nhau, mà Hoàng Tuyền Lộ này tự nhiên khác với bốn đại bộ châu.
Nơi này hội tụ vô số quỷ vật, vô số quỷ vật mạnh mẽ chỉ cần ngửi được sinh khí, sẽ không chút do dự xông lên.
Quỷ vật xông lên ngày càng mạnh, sắc mặt Thiên lão ngày càng khó coi.
- Thi tiên sinh, nghe đồn nơi này chính là chỗ chôn thấy rất nhiều hung ma,thậm chí một số Tổ Tiên trước khi chết cũng tình nguyện chôn xương nơi này. Hiện tại chúng ta đối mặt quỷ vật coi như cấp thấp, nhưng tiếp theo đối phương triển khai Âm Dương Nghịch Chuyển Hoàng Tuyền Đại Trận, chúng ta sẽ càng thêm nguy hiểm. Không nói tìm được Phong Thủy Sư đối phương, chúng ta có thể sẽ chôn thân ở đây rồi!
Thiên lão lo lắng nói.
Quả nhiên đúng như Thiên lão nói, chỉ mới một hồi, xa xa bay tới một đám quỷ vật mạnh mẽ, bá đạo nhanh chóng xé tan những cương thi của Thi tiên sinh.
Những cương thi này như không chịu được một đòn của chúng.
Thi tiên sinh lặng nhạt nhìn cảnh này, thản nhiên nói:
- Yên tâm, còn có ta!
Vừa nói, Thi tiên sinh miệng niệm chú ngữ tối nghĩa, chú ngữ vừa ra, rất nhiều khí đen xung quanh nhanh chóng tụ tập thẳng tới trán Thi tiên sinh.
Chỗ mi tâm của Thi tiên sinh, dần dần xuất hiện một khe nứt.
Thiên lão biến sắc, đây... đây là bí pháp gì?
Khe nứt ngày càng lớn, bỗng nhiên từ bên trong bay ra một chiếc quan tài to.
Thiên lão bỗng biến sắc:
- Đây... đây không phải chiếc cự quan màu tím chứa thi thể Thông Thiên lúc ở tiểu thế giới hay sao?
Thi tiên sinh gật đầu nhưng không giải thích thêm.
Cự quan màu tím vừa ra, một cổ uy hiếp mạnh mẽ tỏa ra, quỷ vật xung quanh bỗng nhiên khựng lại.
Thi tiên sinh nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài ra.
Nắp quan tài mở ra một cái khe nhỏ, thiên địa xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng kèn sừng trâu trầm thấp.
Ù....
Âm thanh tràn ngập một cỗ bi thương bi tráng.
Nắp quan tài từ từ mở ra, Thiên lão nhìn vào, chỉ thấy bên trong tràn đầy khí đen, dần dần khí đen rút trở vào thi thể. Một cổ thi thể mặc áo bào đen, lộ ra hào quang sáng như trân châu đen.
Hai tay đặt trước ngực, đầu đội mũ ngọc đen, nhìn có vẻ thân phận cực lớn, sắc mặt trắng bệch không chút màu, đang nhắm mắt toát ra một cỗ tĩnh mịch nặng nề.
Nhưng những điều này không phải mấu chốt, mấu chốt là Thiên lão nhìn thấy khuôn mặt của cỗ thi thể này, nét mặt đó....
Thiên lão kinh hãi nhìn về phía Thi tiên sinh, bởi vì gương mặt của thi thể bên trong quan tài giống y như Thi tiên sinh. Nếu không phải Thi tiên sinh đang đứng trước mặt, thậm chí Thiên lão còn nghĩ là Thi tiên sinh đang nằm trong quan tài.
Một bộ thi thể giống y như Thi tiên sinh?
Nhưng trên một bộ thi thể, tại sao phát ra khí tức kinh hãi như thế, cỗ khí tức này còn làm Thiên lão có cảm giác không thở nổi, dường như, đã cảm nhận qua ở đâu rồi.
Đúng rồi, Công Thâu Tử! Thiên lão từng cảm nhận được từ trên người Công Thâu Tử.
Khí tức Thánh nhân, khí tức Thánh nhân kinh khủng. Đây là thi thể của Thánh nhân!
Trong ánh mắt kinh hãi của Thiên lão, ngực của thi thể Thánh nhân phía dưới đang từ từ đập lên, thình thịch, thình thịch! Tựa như đánh sâu vào hồn phách Thiên lão.
Sắc mặt Thiên lão không ngừng thya đổi. Nhưng vào lúc này, ánh mắt Thiên lão co rút, trong mắt phun ra hoảng sợ, thiếu chút há miệng hô to.
Thi thể Thánh nhân phía dưới bỗng mở mắt! Trong mắt phun ra ánh sáng xanh u, một cỗ cảm giác tĩnh mịch thẳng đến hủy diệt tận cùng xông thẳng vào tâm hải của Thiên lão.
Nháy mắt Thiên lão kinh sợ vô cùng, thân mình lùi lại, không dám nhìn cỗ thi thể này nữa.