Mục lục
Trường Sinh Bất Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Sơn, Thi tiên sinh, Dần Lạc Nhật, Ngụy Thái Trung, bốn người cấp tốc vọt về phía trung ương âm phủ. Cả hành trình là nửa năm trời, chỉ dừng lại nghỉ ngơi vài lần, bay một mạch nửa năm, mới đến Vạn bên ngoài Trượng Địa Ngục.

Bên ngoài Vạn Trượng Địa Ngục, bầu trời cực kỳ âm trầm, rất khó nhìn thấy thái dương xuất hiện, tuy nhiên, ánh trăng lại thường thường xuất hiện, nơi này âm khí cực kỳ nồng đậm, trong nơi hoang dã, thường thường nhìn thấy một ít quỷ vật không có linh trí, chạy lòng vòng xung quanh không có mục đích. Hoặc quỷ vật đã mở ra linh trí, hoặc theo thời gian đã bị mai một thành tro bụi, không ngừng di chuyển, đi về phía Vạn Trượng Địa Ngục. Hình như hành động theo bản năng vậy.

Cũng có lượng lớn hủ thi hoang dã, nhìn qua vô cùng âm trầm, một ít quạ đen ăn thi thể kêu lên từng đợt bi ai, càng thăng thêm cỗ tang thương thê lương nơi này.

Đến chỗ này, phẳng phất như đi vào bãi tha ma vậy, so với bên ngoài qua thực như là hai thế giới.

Sắp tiến vào Vạn Trượng Địa Ngục, Chung Sơn chuẩn bị trước tiên dừng lại tìm hiểu tình huống một phen. Tuy rằng trước đó Ngụy Thái Trung đã đi qua, nhưng cũng biết bệ hạ cho tới bây giờ đều đánh phải có chuẩn bị, dù sao, cứu Anh Lan quá khó khăn, chuẩn bị không chu đáo, căn bản không có khả năng thành công, giống như lời của bệ hạ trước khi lấy đi thì phải cho đi.

Đoàn người Chung Sơn trước tìm được một thành trì, nghênh ngang tiêu sái đi vào.

Đây là thành trì âm phủ, trong thành trì không chỉ có người, còn có quỷ, còn có bộ xương khô, dù sao cũng vô cùng phức tạp, tuy nhiên, có một chút kỳ quái là mọi người quỷ dị phát hiện ra, không ngờ có rất nhiều cửa hàng mặt tiền đóng cửa.

- Bệ hạ, lần trước ta đã tới tòa thành này, cửa hàng mặt tiền trên cơ bản đều mở ra a, có chút không thích hợp!

Ngụy Thái Trung lắc đầu nói.

“Yêu Huyết Thạch, là Yêu Huyết Thạch, lần này Yêu Huyết Thạch tăng lên!

Không biết phía nào bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to.

Tiếp đó, đường phố vốn yên tĩnh trống rỗng lập tức đổ xô ra rất nhiều sinh linh, tử linh, nhanh chóng hướng về phía đường phố xa xa chạy băng băng.

- Những người này điên rồi à?

Dần Lạc Nhật nhíu mày nói.

- Đi, tìm tửu lâu hỏi thăm.

Chung Sơn nói.

- Ừ!

Mọi người gật gật đầu.

Đại Vinh Thương Hội tiến vào âm phủ trong thời gian ngắn ngủi, chi nhánh vẫn chưa mở ở đây, chỉ có thể tìm hiểu chung quanh.

Bốn người bước vào một gian tửu lâu. Trong tửu lâu cũng trống rỗng, không có khách nhân nào, chỉ có một số tiểu nhị chán ngán, còn có chưởng quầy sầu mi khổ kiểm gục mặt trên bàn.

- Bốn vị, bên trong, mời!

Một tên tiểu nhị thấy đoàn người Chung Sơn lập tức sáng mắt nói.

Tiểu nhị hô lên một tiếng giống như thuốc kích thích, mọi người trong điếm nghe được ánh mắt không khỏi sáng lên, đặc biệt là chưởng quầy, vẻ mặt đầy hưng phấn nhìn bốn người, hình như lâu lắm chưa khai trương vậy.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

Chưởng quầy là người từng trải, liếc mắt một cái nhìn ra bốn người này là người tôn quý, lập tức đi lên tiếp đón:

- Bốn vị khách quan, không biết bốn vị muốn ăn gì? Chỗ chúng ta có..........

Còn chưa nói xong, Ngụy Thái Trung đã cắt ngang nói:

- Đem những thứ tốt nhất lên đây.

- Tốt, tốt, tốt!

Chưởng quầy mắt sáng quắc hưng phấn nói.

Đợi bao nhiêu ngày, rốt cục cũng đợi được vị khách sộp này rồi. Nháy mắt với tiểu nhị một cái, tiểu nhị lập tức hiểu ý đi lấy đồ ăn.

- Chưởng quầy, hỏi ngươi một chút sự tình, người bên ngoài điên điên ngốc ngốc là vì sao vậy?

Chung Sơn hỏi.

- Ách, khách quan cũng đã nhìn ra!

Chưởng quầy lộ ra một tia cười khổ nói.

- Ồ?

- Việc này là từ thù hận của Thánh thượng triều ta với Thiên gia mà ra.

Chưởng quầy lắc đầu nói.

- Hả? Chờ một chút, Thánh thượng triều ngươi? Ngươi không phải người Đế triều sao? Làm sao lại có Thánh thượng?

Chung Sơn ngoài ý muốn hỏi.

- Đây là Đế triều, Tinh Đấu Đế triều, chính là tám tháng trước, chúng ta mới biết được, thì ra Tinh Đấu Đế triều luôn luôn phụ thuộc vào Đại Diễn Thiên triều, hoặc là nói, Đại Diễn Thiên triều đã sớm lên kế hoạch nhằm vào Thiên gia, đã sớm phái một gã Thái tử vào trong này sáng lập ra một cái Đế triều.

Chưởng quầy nói.

- Ồ? Đế triều này cũng là của Tinh Thái Đấu?

Chung Sơn kinh ngạc nói.

Nghe Chung Sơn hô thẳng tên Tinh Thái Đấu, chưởng quầy nhíu mày, nhưng nghĩ đến thân phận bốn người cực tôn quý, cũng không phản bác.

- Đúng vậy, nói vậy chư vị khách quan cũng biết thù hận giữa Thánh thượng và Thiên gia sao?

Chưởng quầy nói.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu.

- Thiên gia phái ra lượng lớn cường giả phá huỷ Đại Diễn Thiên triều, Thánh thượng cực kỳ nổi giận chạy tới nơi này, đồng thời còn mời một ít cường giả Bất Lão Giới tiến đến, cùng nhau nhằm vào Thiên gia!

Chưởng quầy nói.

- Người của Bất Lão Giới cũng tới?

Chung Sơn kinh ngạc hỏi.

- Nghe đồn, cường giả Bất Lão Giới và Thánh thượng còn đích thân tới Thiên gia, nhưng cuối cùng uổng công quay về, bởi vậy, Thánh thượng quyết định, trước tiên hủy diệt Đế triều Thiên gia khống chế, hủy số mệnh của nó, từng chút từng chút đánh tan lực lượng Thiên gia!

Chưởng quầy nói.

- Vậy Thiên gia đâu?

- Thiên gia vẫn chưa phái ra nhiều cường giả, mà lại để thiếu chủ Thiên gia Thiên Hiểu phụ trách triều chiến, dường như đang tôi luyện thiếu chủ vậy.

Chưởng quầy nói.

- Hả, đại chiến giao tranh rồi sao?

Chung Sơn hỏi.

- Khách quan vừa nhìn đã trúng, thiên tài thiếu gia Thiên gia chỉ huy đại chiến quả nhiên vô cùng lợi hại, nhưng mà Thánh thượng đánh ra một cái Thiên triều to lớn như vậy, kinh nghiệm chiến trường lại vô cùng phong phú, kể từ đó, hai bên triều chiến liền giằng co.

Chưởng quầy nói.

- Ừ, vậy người ở trong thành là xảy ra chuyện gì đây?

Chung Sơn nhíu mày hỏi.

- Chúng ta cũng không rõ lắm khi nào thì bắt đầu, có vài thứ bỗng nhiên tăng giá, cứ tăng với tốc độ điên cuồng này, vốn tài liệu bình thường không mấy giá trị, đột nhiên trị giá gấp mấy chục lần, vô số người bởi vậy mà phát tài, nhưng không tới hai ngày, tài liệu kia đột nhiên giảm xuống, hàng rất nhiều, vốn cũng không thu về lại được.

Chưởng quầy lòng còn sợ hãi nói.

- Ách?

Chung Sơn hơi hơi sửng sốt, sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?

- Sau khi tài liệu kia hạ giá, lại có một tài liệu bỗng nhiên tăng giá, lại tăng với cái tốc độ điên cuồng đó. Tiếp đó, rất nhiều người đầu tư tiền vào đó, sau khi đầu tư, có người kiếm rất nhiều, lại có người cả vốn vẫn không thu về nổi.

- Mỗi ngày có tài liệu giá cả không ngừng thay đổi?

Chung Sơn hỏi.

- Vâng, mỗi ngày đều có, mấy tháng sau, trong thành rất nhiều người đều bị điên, sau khi đầu tư vào, giá cả liên tục thay đổi, càng ngày càng nhiều người một đêm phất nhanh, càng ngày càng nhiều người một đêm nghèo rớt mùng tơi, trên đường rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa, hiện tại mượn tiền càng ngày càng nhiều, dân tâm rung chuyển a.

Chưởng quầy trong lòng còn sợ hãi nói.

- Ngươi từng tham gia qua?

Chung Sơn cười nói.

- Tại hạ bất tài từng đầu tư nhỏ, đáng tiếc toàn bộ mất trắng, cũng không dám... đụng vào nữa.

Chưởng quầy ngượng ngùng nói.

- Lão gia, đây, đây không phải là trò năm đó người từng chơi sao?

Ngụy Thái Trung kinh ngạc nói.

Ở trước mặt người xa lạ, Ngụy Thái Trung còn xưng hô Chung Sơn là lão gia.

Năm đó người từng chơi sao? Chưởng quầy đầy vẻ quái dị nhìn về phía Ngụy Thái Trung, cái gì mà năm đó từng chơi?

Chung Sơn cũng không nghĩ tới, Thiên Băng Kế Hoa năm đó không ngờ tái hiện ở âm phủ! Lần này Tinh Thái Đấu thật sự thảm rồi! Mà Thiên Băng Kế Hoa này, Chung Sơn không tin là Thiên Hiểu tự mình nghĩ ra được, chỉ có thể là do Tiêu Vong nói cho biết.

Dùng thương chiến (chiến tranh thương mại) huỷ diệt 1 đại Đế triều. Tinh Thái Đấu nếu còn chưa phát hiện ra thương chiến quỷ dị, nhất định sẽ bị lật cho nháo nhào!

- Vậy quan phủ các ngươi có ra tay ngăn chặn hay không?

Chung Sơn hỏi.

- Quan phủ ngăn chặn cái gì? Việc mua bán điên cuồng này, mỗi một tháng đều nộp lên thu nhập từ thuế gấp mười mấy lần trước kia, bọn họ làm sao lại phải ngăn chặn? Hơn nữa, rất nhiều quan viên, tướng sĩ, đều đầu tư vào, đều đi theo con nước lớn mua bán!

Chưởng quầy lắc đầu.

- Quả nhiên!

Chung Sơn lộ ra nụ cười quái dị.

Thi tiên sinh cũng khó lắm mới lộ ra nụ cười cổ quái, đúng vậy, đây đúng là kế sách Thiên Băng Kế Hoa, năm đó ở trong vận triều dương gian, không biết ảnh hưởng sâu xa bao nhiêu. Có thể nói là chúng triều thiên hạ, triều triều đều cảm thấy bất an.

Tuy nhiên Thi tiên sinh cũng biết, Thiên Băng Kế Hoa này cũng không phải người bình thường có khả năng bố trí, không có năng lực kiểm soát cực kỳ chính xác đối với thị trường, chỉ có thể xem như là bắt chước mà thôi, lấy lòng mọi người, mà Thiên Hiểu, Tiêu Vong rõ ràng không phải hạng người lấy lòng mọi người, cho nên, đột nhiên Thi tiên sinh không ngờ lộ ra vẻ thương hại với Tinh Thái Đấu.

Lúc này, các loại thức ăn rất nhanh được đưa lên.

- Chư vị từ từ ăn!

Chưởng quầy nhìn những thức ăn quý báu này, khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

- Ừ! Ngươi xuống phía dưới đi!

Chung Sơn gật gật đầu.

- Ách, được!

Chưởng quầy gật gật đầu.

Khi chưởng quầy rời, ánh mắt lại lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi vì câu ngươi xuống phía dưới đi kia của Chung Sơn lại là một câu nói theo bản năng, càng nói rõ Chung Sơn thân phận cao quý, hắn là ai?

- Cái gì mà nói năm đó từng chơi qua?

Dần Lạc Nhật kỳ quái nhìn về phía mọi người.

- Lúc làm quan ở Đại La Thiên triều, ta từng vận dụng qua kế sách này, Thiên Băng có bốn cấp, không biết Tiêu Vong có thể sử dụng được mấy thành?

Chung Sơn cười nói.

- Ồ? Tiêu Vong này là học ngươi năm đó? Như vậy giá cả thương phẩm, sẽ ảnh hưởng tới triều chiến sao?

Dần Lạc Nhật hỏi.

- Năm đó 1 kế Thiên Băng Kế Hoa của bệ hạ, chỉ dùng mấy ngàn người, không đánh mà thắng một đại Đế triều!

Thi tiên sinh khẳng định nói.

- Không đánh mà thắng?

Dần Lạc Nhật khó tin nói, Đế triều này thật sự dễ dàng bị suy sụp như vậy sao?

- Bệ hạ, người và Tiêu Vong quen nhau, lại quen biết Thiên Hiểu, có muốn đi tìm hiểu một phen hay không?

Thi tiên sinh hỏi.

- Không cần, đi hiệu quả không lớn, chúng ta nghỉ ngơi một ngày, sáng ngày mai tiến vào Vạn Trượng Địa Ngục!

Chung Sơn khẳng định nói.

- Vâng!

Thi tiên sinh gật gật đầu nói.

Mọi người nghỉ ngơi một ngày, giữ cho tinh thần hăng hái, chính thức khởi hành.

- Chưởng quầy!

Chung Sơn kêu lên.

- Khách quan còn cần gì?

Chưởng quầy cười tủm tỉm tiêu sái tiến lên, chỉ một ngày này, nhóm khách quý này không ngờ lại cho mình kiếm được thu nhập một tháng, khách quý a!

- Đa tạ tin tức ngà hôm qua của ngươi, nó đối với ta rất hữu dụng, cho ngươi một đề nghị, xem như thù lao đi!

Chung Sơn cười nói.

- Khách quan khách sáo, ngươi đã cho nhiều linh thạch như vậy, tại hạ đã rất cảm kích.

Chưởng quầy lập tức cười nói.

- Linh thạch là chúng ta tiêu sài, không tính, cho ngươi đề nghị, tùy tiện ngươi có nghe hay không đây?

Chung Sơn nói.

- Mời khách quan nói!

- Một thời gian nữa, Tu Di Thạch giảm giá, thời điểm không ai mua, ngươi nên mua nhiều một ít!

Chung Sơn cười nói.

- Tu Di Thạch?

Chưởng quầy đầu tiên là cổ quái, tiếp đó gật gật đầu nói:

- Lời của khách quan, tại hạ nhớ kỹ, đa tạ!

Chung Sơn gật gật đầu, không tiếp tục để ý tới chưởng quầy nữa, mang theo ba người ra khỏi tửu lâu.

Nhìn bóng dáng Chung Sơn rời đi, chưởng quầy nhíu mày:

- Tu Di Thạch? Năm đó từng chơi sao?

Dần dần, chưởng quầy làm ra quyết định, hít sâu một hơi, chuẩn bị tiếp tục đầu tư vào con nước lớn thương mại.

- - - - - oOo- - - - -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK