Anh Lan nghĩ đến những lời mà Chung Sơn nói khi nàng còn bé.
- Thắt chặt lợi ích, ha ha, cứ xem là như vậy đi.
Chung Sơn mở miệng cười nói, hiển nhiên mọi chuyện không đơn giản như vậy, tuy nhiên đối với việc Anh Lan hiểu biết như vậy đã là đủ.
Mà ở sau lưng Chung Sơn, Chung Thiên và Chung Chính cũng nở ra một nụ cười nhàn nhạt.
Đi về trước đi, chuẩn bị nghênh đón quốc chiến.
Chung Sơn tỏ ra một vẻ tự tin.
Quốc chiến, nghênh đón quốc chiến sao? Chung Thiên và Chung Chính đều nhìn nhau, câu nói này của nghĩa phụ có lẽ đã đặt mình tại vị trí của một vị quân vương chăng? Đối mặt với Đại Côn quốc chẳng lẽ nghĩa phụ đã có quyết định là sẽ lập một đất nước mới sao?
Trong Ỷ Lan sảnh mọi người lại lần nữa quay về, tâm tình của mọi người lúc này trở nên tốt hơn rất nhiều, bây giờ Chung Sơn đã xử lý tốt mọi chuyện, Tuyên thành lúc này đã rất đồng lòng đoàn kết, đối phó với ngoại địch.
- Chung Thiên, tại sao lần này con lại quay về vậy?
Chung Sơn ngồi xuống, hướng về đại nghĩa tử của mình mà hỏi.
Chung Thiên.
- Hài nhi trở về để từ biệt nghĩa phụ.
Chung Thiên nghĩ nghĩ một chút rồi trầm mặc nói.
- Vậy ư?
Chung Sơn nhìn về phía Chung Thiên nói.
- Cách đây không lâu, con đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, sư tôn của con muốn dẫn con đến một nơi gọi là “Thần Châu” tiến vào trong tổng môn tu hành trong một thời gian dài sau đó con cầu xin sư tôn của con, để con về nhà nói lời từ biệt với nghĩa phụ một phen.
- Chuyện đó là chuyện tốt.
Chung Sơn lập tức cười nói.
- Chỉ là.
Chung Thiên hơi không cam tâm nói.
- Ngươi yên tâm đi, nghĩa phụ đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, từ nay về sau cá bơi ra bể rộng, ngươi đi đến Thần Châu để tu hành, thì với năng lực của ta một ngày nào đó cũng có thể tới Thần Châu. Sau khi ngươi học thành quay về, lại giúp ta.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Dạ.
Chung Thiên thở dài một hơi, nghĩa phụ đã nói vậy thì nhất định là có thể.
Chung Sơn nghĩ nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Thần Châu, sư tôn của ngươi nhắc đến Thần Châu, vậy Thần Châu là cái gì vậy?
- Sư tôn cũng không nói nhiều, chỉ là có đề cập đến một chỗ trên là “Thiên Lang đảo”
Chung Thiên ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
- Thiên Lang đảo ư? Là một cái đảo sao?
Chung Sơn nhíu mày suy tư một hồi sau đó lại quay đầu nhìn Chung Chính và Anh Lan nói:
- Anh Lan, con hãy thống lĩnh tát cả binh tướng ở trong Tuyên thành.
Anh Lan lập tức gật đầu hưng phấn đáp đồng ý.
- Chung Chính!
Chung Sơn lại nhìn về phía nghĩa tử này.
- Dạ.
Chung Chính tiến lên đáp lời.
- Người khác có thể không biết nhưng vi phụ biết rõ ngươi có thể thống suất quân lính, hiểu rõ cách dụng binh, nhiều năm qua, ta một mực để ngươi làm công việc buôn bán chính là để trau dồi kinh nghiệm cho ngươi, từ nay về sau ngươi không cần phải buôn bán bình thường nữa, thứ mà ngươi cần buôn bán chính là một quốc gia. Ngươi đã chuẩn bị chưa?
Chung Sơn nhìn nghĩa tử này nói.
Đồng thời ngoại trừ Anh Lan, Chung Thiên, đây là lần đầu tiên Chung Chính bị Chung Sơn thuyết phục.
Lập quốc!
- Dạ.
Hài nhi đã đợi ngày này từ lâu lắm rồi.
Chung Chính hưng phấn nói.
- Được, vậy bắt đầu, Anh Lan thống lĩnh binh lính còn ngươi xem xét tình hình, mọi chuyện do ngươi trù tính ta mới yên ổn.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Dạ.
Chung Chính tuân mệnh đáp.
- Về phần Chung Thiên.
Chung Sơn nhìn về phía Chung Thiên nói.
- Có hài nhi.
Chung Thiên lập tức tiến lên.
Chung Sơn lấy từ trong vòng tay lưu trữ ra mốt khối âm linh thạch, một khối dương linh thạch, nhẹ nhàng để vô trong tay của Chung Thiên rồi nói:
- Ngươi đã đạt tới cảnh giới Tiên thiên, bây giờ hãy dùng cái này điều tức cho tốt rồi nghênh đón với cao thủ Tiên Thiên.
- Dạ.
Chung Thiên hơi kinh ngạc tiến tới nhận lấy hai khối linh thạch.
- Ừ, các ngươi lui xuống đi.
Chung Sơn một lần nữa cất tiếng nói.
- Dạ.
Ba người này lập tức rời khỏi đại sảnh.
Sau khi mọi người rời đi, Chung Sơn mới mở miệng nói:
- Ám Hoàng, ngươi xuất hiện đi.
- Chủ nhân.
Ở trong một góc tối của đại sảnh, một nam tử mặc hắc bào hiện ra.
- Ngồi đi.
Chung Sơn hướng về phía anh kêu lên.
- Dạ.
Ám Hoàng gật gật đầu, ngồi lại gần Chung Sơn.
Những ngày nay, ngươi có sắp xếp gì Ám dạ đường hay không?
Chung Sơn hỏi.
- Đúng thế Ám Dạ đường đã phái ra một lượng sát thủ lớn trà trộn vào trong quân đội. Hơn nữa còn không ngừng tiếp cận tướng lãnh, chỉ cần chủ nhân ra lệnh một tiếc thì bọn họ sẽ không tiếc tính mạng mà tru sát quân địch. Chỉ là hoàng thất và tứ đại gia tộc có đến mười hai cao thủ Tiên thiên, thật không dễ đối phó.
Ám Hoàng suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Mười hai cao thủ Tiên Thiên sao? Thật là thanh thế quá lớn, nhưng ngươi cũng không cần phải lo lắng những người này, cho dù là cao thủ tiên thiên cũng khó mà có thể ngăn cản hàng vạn mũi tên bắn tới cùng một lúc. Ta còn có Bát Ngưu Nỗ Sàng bọn họ chắc chắn sẽ không tự tiện mà xâm phạm, về phần những tướng quân kia, lát nữa ngươi lập một danh sách cho ta.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Dạ.
Ám Hoàng gật gật đầu.
Hai ngày sau, ở phía Nam Tuyên thành, trong đại doanh trung tướng, mười hai cường giả Tiên Thiên một lần nữa lại tụ tập ở đây.
Tô gia lão tổ tông mở miệng nói:
- Đã là ngày thứ sáu rồi, Liêm Hiền ngươi nói là lòng dân trong thành bây giờ đã rất loạn, Tuyên Thành xem ra sớm muộn gì cũng sụp đổ vậy mà bây giờ dấu hiệu gì cũng không xảy ra. Hơn nữa, ở trên thành còn có dân chúng lên đó để tham gia phòng thủ, khí giới cũng ngày càng nhiều.
Thái Thượng Tô Liêm Hiền nhăn mày, trong mắt hiện lên một vẻ lo lắng nói:
- Có khả năng nghĩa tử của Chung Sơn đã đưa ra tin tức sai lầm để quấy nhiễu khả năng phán đoán của chúng ta.
- Không, phụ hoàng.
Hoàng đế Tô Chính Đức đột nhiên mở miệng nói.
- Sao vậy?
Mọi người đều nhìn về phía Tô Chính Đức.
- Có lẽ, Chung Sơn căn bản không có bị thương, mà dân chúng tham gia phòng thủ vì Chung Sơn ra mặt. Bởi vì mặc dù dân chúng Tuyên thành tuy lòng dạ không sâu nặng với Đại Côn quốc, nhưng tuyệt đối không muốn phản loạn. Bây giờ chỉ có thể có một khả năng, là Chung Sơn đã hồi phục.
Tô Chính Đức mở miệng nói.
Tô Chính Đức vừa nói xong, mọi người đều gật gật đầu. Đúng thế, chỉ có Chung Sơn ra mặt mới có thể có sự hiệu triệu lớn như vậy. Đây chính là mưu phản đó, không phải là Chung Sơn ra mặt thì cho dù là thái tử hiệu triệu dân chúng cũng không dám.
Mọi người suy tư một lúc, cuối cùng thái thượng hoàng Tô Liêm Hiền mới mở miệng nói:
- Ngày mai ta sẽ đến cửa nam khiêu chiến, xem có phải Chung Sơn đã hoàn toàn tỉnh lại chưa.
- Ừ.
Mọi người đều gật gật đầu.
Buổi sáng ngày hôm sau, hai mươi vạn đại quân tiến tới thành nam khiêu chiến. Mười hai Tiên Thiên cường giả, mỗi người cưỡi ngựa đi đằng trước, lạnh lùng nhìn thành lâu phía trước.
Trên cổng thành lúc này, Anh Lan đang cầm kiếm lạnh lẽo nhìn về phía dưới. Ở bốn phía trên tường thành, cung tiễn thủ cũng đang chờ đợi. Anh Lan không hề lo lắng, bởi vì ngoài thành còn có một con hào để bảo vệ, tuy không phải là lớn nhưng cũng đủ để những người này không thể cưỡi ngựa phi tới. Tám mươi vạn đại quân vây quanh bốn cửa thành, mà ở cửa nam chỉ có hai mươi vạn mà thôi.
Trong mười hai cao thủ Tiên Thiên, một trung niên nam tử có tuổi chừng bốn mươi tuổi bỗng nhiên tiến lên phía trước. Đó chính là Tô Liêm Hiền.
- Chung Sơn ở đâu?
Tô Liêm Hiền hướng về phía tường thành gọi to.
Các cao thủ Tiên Thiên ở phía dưới cũng rống to lên, hung hăng gọi.
Ở trong Tuyên thành lúc này, Chung Sơn cũng đang từ từ đi về phía tường thành phía nam.
Chung Chính xử lý truyện dân sinh vô cùng tốt, dân chúng phần lớn đều ở trong nhà, cùng lắm thì đến khách sạn trà phường, khắp nơi không hề có vẻ loạn lạc. Khi Chung Sơn đi trên đường, tất cả dân chúng ở trong nhà đều nhìn ra, trên khuôn mặt lộ vẻ sùng bái.
Thậm chí không bao lâu trước đó, bát đại đương gia cũng cùng với chúng thương nhân cung kính chào Chung Sơn.
- Chung tiên sinh.
- Lão gia tử.
Chung Sơn đi qua nhìn thấy vậy thì khẽ gật gật đầu.
Địa thế ở trong Tuyên thành vô cùng kỳ lạ, ở ngoài thành có một con hào sâu bảo vệ, ở trong thành cũng có, Chung Sơn đi lên trên thành, chúng thủ vệ hộ thành thấy vậy thì dường như tinh thần trở nên hưng phấn hơn bình thường.
Bọn họ một mực đợi cho Chung Sơn đi lên trên thành lâu. Chung Sơn lúc này đã đứng trên lộ thai, nhìn về phía dưới.
Anh Lan thấy Chung Sơn đến, liền cầm kiếm đưa về phía sau.
- Chung Sơn, ngươi còn nhận ra ta không?
Tô Liêm Hiền phóng kỵ mã tới cổng thành gọi Chung Sơn.
Những người khác cũng nhìn thấy đúng là Chung Sơn đã xuất quan, hơn nữa một chút thương thế trên người hắn cũng không cso.
Hai mắt Chung Sơn trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn các cao tthủ Tiên Thiên, cuối cùng ánh mắt chuyển sang Tô Liêm Hiền.
- Tô Liêm Hiền.
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ngươi còn nhớ ta sao? Chung Sơn ngươi tội ác tày trời, nuôi quân trong thành, có ý đồ xấu xa với Đại Côn quốc, lần này chúng ta phải tiêu diệt phản tặc là ngươi. Ngươi còn có gì để nói không?
Tô Liêm Hiền mở miệng nói.
Lời nói này của Tô Liêm Hiền tựa như là không để cho Chung Sơn nghe mà là để nói cho đại quân ở sau lưng hắn. Chung Sơn tuy là một thương nhân nhưng ở Đại Côn quốc có ảnh hưởng rất lớn, tiền của rất nhiều, đồng thời, làm việc thiện cũng rất nhiều, cả nước ít nhất có một phần năm dân chúng đã nhận được sự trợ giúp của Chung Sơn. Mà đại quân sau lưng hắn cũng có không ít người thụ hưởng ân huệ của hắn.
Chung Sơn lạnh lùng nhìn qua Tô Liêm Hiền.
- Tô Liêm Hiền, ngươi chính là thái thượng hoàng của Đại Côn quốc, năm xưa đã từng đối ẩm với ta, chỉa cần Tô gia ngươi một ngày không nhắm vào Chung Sơn ta thì Chung Sơn ta sẽ là con dân của Đại Côn quốc, vĩnh viễn không phản loạn là một thương nhân. Tuy nhiên hôm nay ngươi đã thất ước, còn dẫn theo tám mươi vạn đại quân tới đây để giết ta.
Chung Sơn trầm giọng nói.
Lời nói vừa rồi của Chung Sơn đúng là sự thật. Chung Sơn đã cùng với hắn ước định như vậy.
- Ngươi nhằm vào ta, thì có thể xông thẳng tới, nhưng còn phái thích khách ám sát nghĩa tử của ta, ngươi thật là lớn mật.
Chung Sơn quát lớn.
Ngươi thật lớn mất.
Cơ hồ hơn mười người kia bị câu nói ngươi thật lớn mật của Chung Sơn làm cho chấn động, tựa như là Chung Sơn mới là hoàng đế cao cao tại thượng, còn Tô Liêm Hiền trước mặt là một tên phản nghịch vậy.