Từ từ mở mắt, đạp bước đi ra ngoài đại điện!
- Chung Sơn, ngươi đã tỉnh?
Hạo Mỹ Lệ hơi hưng phấn nói.
Đám người Thi tiên sinh rất nhanh tụ đến.
- Ừ, Kim Bằng đâu?
Chung Sơn hỏi.
- Tên kia? Ở bên trên núi kia, còn đang buồn bực đấy! Muốn lật lọng lời thề, báo ứng mà!
Hạo Mỹ Lệ châm chọc nói.
- Nha đầu, ngươi nói cái gì?
Xa xa một đạo ánh sáng vàng phóng tới.
Kim Bằng đầy mặt buồn bực nhìn Hạo Mỹ Lệ, tiếp đó nhìn lại Tiểu Kim Long trên đầu vai Hạo Mỹ Lệ, gương mặt tiếc hận có chút xanh mét.
- Ta nói cái gì? Tự ngươi phát thề, còn muốn lật lọng?
Hạo Mỹ Lệ một chút không tha, nói.
- Ngươi!
Kim Bằng tức giận trán nổi gân xanh.
- Tốt lắm, về sau Kim Bằng là người Đại Tranh, Mỹ Lệ, ngươi cũng không cần chĩa vào hắn!
Chung Sơn khuyên nhủ.
- Hừ, ai bảo hắn muốn ăn Tiểu Kim!
Hạo Mỹ Lệ quật cường nói.
- Hừ!
Kim Bằng nghiến răng, trong lòng không ngừng lẩm bẩm:
- Sớm muộn gì sẽ có một ngày ta ăn hết bọn ngươi! Con bà nó!
- Tinh Trần, tra thế nào rồi?
Chung Sơn hỏi.
- Đông Châu không kịp tra xét, chỉ tra được chuyện bốn đại bộ châu, bốn đại bộ châu, Tạp còn sống!
Lạc Tinh Trần cung kính nói.
Giờ phút này, Chung Sơn đã hoàn toàn được Lạc Tinh Trần thừa nhận. Toàn tâm toàn ý nguyện trung thành.
- Tạp còn sống?
Chung Sơn hơi biến sắc mặt.
Tiếp Dẫn nói qua, hắn phải chết, Chuẩn Đề phải chết, Thái Thượng phải chết, Thông Thiên cũng phải chết! Tạp tương ứng phải chết mới đúng, làm sao lại còn sống?
- Vâng!
Lạc Tinh Trần khẳng định nói.
Gật gật đầu, Chung Sơn nói:
- Chúng ta tạm thời rời đi trước, chuyện phương đông tạm thời không cần lo!
- Tiếp theo chúng ta đi đâu? Quay về Đại Tranh?
Hạo Mỹ Lệ hỏi.
- Ừ, tuy nhiên trước khi trở về, chúng ta đi một chỗ, vừa vặn đi ngang qua!
Chung Sơn nói.
- Chỗ nào?
Hạo Mỹ Lệ hỏi tới.
- Triều đình!
Chung Sơn nói.
- Triều đình?
Hạo Mỹ Lệ ngoài ý muốn nói.
Ngay cả Kim Bằng cũng ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Chung Sơn.
- Nguyên Đại Thương triều đô, đi hoàn thành tâm nguyện của Tô Đắc Kỷ ngày xưa. Đem hài cốt của nàng cùng hài cốt Trụ Vương đế tân hợp táng!
Chung Sơn nói.
Vốn đây là chuyện của Cửu Vĩ Quận chúa, nhưng Cửu Vĩ Quận chúa vội vã tiến vào Hồ giới, bởi vậy việc này liền rơi lên người Chung Sơn.
- Được rồi, ta cũng muốn đi xem!
Hạo Mỹ Lệ hơi hơi hưng phấn.
...........
Dãy núi liên miên, vô tận chướng khí bao phủ. Từ trong dãy núi, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít phế tích. Rất nhiều phế tích sứt mẻ nhìn qua cực kỳ âm trầm.
Có một đỉnh núi, đứng một đám người áo đen. Người cầm đầu một thân hoàng bào, nếu như Chung Sơn lúc này ở đây, nhất định liếc mắt một cái nhận ra, đúng là Phong Thủy Sư Nhân Tôn ở tiểu thế giới quản lý Hỗn Độn Chung.
- Nhân Tôn, có thể phá mở không?
Một người áo đen hỏi.
- Tỉnh Ấn của Bát Hoang Lục Hợp Đại Trận, rất khó phá!
Nhân Tôn cau mày nói.
- Không phá nổi?
Người áo đen bất mãn nói.
- Không phải không phá nổi, chỉ là chúng ta chuẩn bị không đủ đầy đủ, chúng ta phải tìm được một ít tài liệu đặc thù mới được. Tạm thời không cách nào phá mở!
Nhân Tôn nói.
- Chúng ta chuyến này về tay không?
Người áo đen nói.
- Cũng không tính uổng công, ít nhất thứ chúng ta muốn tìm, đã tìm được rồi! Ở nơi này! Triều đình!
Nhân Tôn lắc lắc đầu nói.
- Được rồi, chúng ta đi về trước, chờ ngươi tìm được tài liệu, lại cùng ngươi đến!
Người áo đen lắc lắc đầu nói.
- Ừ! Ta đã để lại trận thế ở trong này, đi thôi!
Nhân Tôn gật gật đầu.
Một đám người quay đầu hướng về xa xa bay đi.
Đám người kia đi không bao lâu, xa xa trong một cái khu rừng bỗng nhiên đi ra hai người!
Hai người này nhìn qua cực kỳ quái dị, một người cực béo, một người cực gầy, có thể nói là tuyệt phối! Hai người đều lấm la lấm lét, không, phải nói bộ dạng cực kỳ đáng khinh. Hơn nữa đáng khinh cực kỳ cá tính.
Nếu Sắc Không bởi vì nhát gan mà đáng khinh thì hai người kia là bộ dạng dâm đãng nhìn rất đáng khinh. Loại đáng khinh này là xâm nhập vào trong thâm tâm, cho dù vẻ mặt nghiêm túc, cũng không thể che lấp khí chất đáng khinh vô địch kia.
Hai mắt mập mạp kia chỉ có một khe hở hẹp, bắn ra tinh quang mờ nhạt, mà người gầy kai lại giống như hài cốt, lưng hơi còng.
- Phì Ca, bọn họ đi rồi!
Người gầy lên tiếng nói.
Nếu là Chung Sơn lúc này nhất định sẽ cổ quái phát hiện ngữ khí cổ quái trong lời này, bởi vì ngữ khí của người gầy quá giống người Hà Nam ở Địa Cầu.
- Ừ! Đi là tốt rồi, đỡ ngăn cản chúng ta phát tài! Trúc Can! Ngươi bây giờ luyện được công phu không tệ!
Béo Phì Ca hài lòng nhìn người gầy một cái, cũng dùng ngữ khí người Hà Nam nói.
- Đó là đương nhiên, Phì Ca! Ngươi nói, chúng ta tới đại thế giới này đã mấy trăm năm, đến bây giờ còn chưa lăn lộn được ra một cái thân phận thần tiên, có phải mất hết mặt mũi người Hà Nam ta hay không?
Trúc Can hỏi.
- Gì Hà Nam? Trúc Can, ta lại nói cho ngươi một lần, về sau đừng nhắc lại Địa Cầu nữa, đừng nhắc lại Hà Nam nữa, về lai lịch của chúng ta, ai cũng không được nói!
Phì Ca trầm giọng nói.
- Ở đây không phải là chỉ có ngươi thôi sao?
Trúc Can dùng giọng Hà Nam nói.
- Có ta cũng không được, về sau cũng không!
Phì Ca nói.
- Ồ, được, chúng ta đây còn có thể trở về Địa Cầu hay không?
Trúc Can hỏi.
- Trở về để làm chi?
Phì Ca nói.
- Chúng ta bây giờ lợi hại như vậy, đến lúc đó mang theo lượng lớn vàng bạc, tài bảo trở về, khi đó ta chính là người có tiền nhất toàn thôn, đến lúc đó ta cũng mua máy kéo, mang ngươi muội đi hóng gió, nàng nhất định sẽ cao hứng!
Trúc Can hắc hắc cười đáng khinh nói.
- Trúc Can, ta nói cho ngươi biết, ngươi không nên có lỗi với em gái ta! Ngươi nếu dám có lỗi với em gái ta, ta cũng không cần chị ngươi, dù sao bụng chị ngươi cũng bị ta làm lớn rồi!
Phì Ca kêu lên.
- Đã biết, đã biết!
Trúc Can lập tức nói.
- Ừ! Về sau không nên nói nữa!
Phì Ca kêu lên.
- Nhưng, chúng ta đã đi ra mấy trăm năm, họ còn ở đó hay không?
Trúc Can có chút lo lắng nói.
Lật tay, Phì Ca lấy ra một tiểu cầu to bằng quả đấm, bên trong lại có một hình ảnh thái dương hệ thu nhỏ. Bên cạnh còn có rất nhiều tinh không ảo ảnh.
- Nhìn thấy không? Nhà chúng ta ở trong đó, chúng ta là từ nơi này đi ra, những năm này ta luôn xem xét, Địa Cầu chuyển biến tương đối chậm, mặc dù chúng ta ở đại thế giới mấy trăm năm, nhưng Địa Cầu mới qua không đến nửa năm, đến lúc đó nói cho tỷ ngươi, muội ta biết, chúng ta đến nội thành kiếm tiền, họ khẳng định còn ở tại nhà chờ chúng ta!
Phì Ca giáo huấn Trúc Can nói.
- Ồ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chỉ là, Phì Ca, chúng ta làm sao trở về a?
Trúc Can lo lắng nói.
- Ngươi có mang theo thứ đó hay không?
Phì Ca hỏi.
- Có!
Trúc Can lấy ra một thanh đại Thiêu tối đen. Đại Thiêu rất bình thường, giống như cái xẻng sắt trong tay lão nông dân, chỉ là toàn thân đen nhánh.
* đại Thiêu: một cây xẻng lớn.
- Năm đó chính là cái đại Thiêu dẫn này chúng ta ra ngoài, trở về khẳng định còn phải dựa vào nó. Cất đi, đừng để mất! Bằng không chờ khi phát tài không thể quay về thì có dùng cái rắm!
Phì Ca nói.
- Được!
Trúc Can lập tức cất đi!
- Lão già kia cuối cùng cũng chết, dạy chúng ta mấy trăm năm pháp thuật cũng chưa để chúng ta thành tiên được! Xem ra còn phải tự chúng ta động thủ phát tài a!
Phì Ca đầy mặt khinh thường nói.
- Đúng vậy, sư tôn cái lão già kia cũng vậy, không cho chúng ta đi ra, bên ngoài hung hiểm? Trước kia chúng ta lăn lộn ở đường phố, người nào không để cho ta, không để cho Phì Ca ngươi vài phần mặt mũi!
Trúc Can cũng đầy mặt không cam lòng nói.
- Ừ! Đi thôi! Ta đi đào bảo!
- Phì Ca, chúng ta không phải Thần Thâu Môn sao? Sư tôn lão già kia cũng dạy chúng ta thâu thuật a, làm sao lại sửa thành trộm mộ rồi?
Trúc Can hỏi.
- Còn Thần Thâu Môn? Thí, dạy ta nhóm thâu thuật, lần đầu tiên trộm, thiếu chút nữa bị bắt rồi! Không phải chúng ta mạng lớn mới thoát ra được sao?
Phì Ca không cam lòng nói.
- Phì Ca, chúng ta đổi nghề như vậy có thể, ác giả ác báo, a hay không?
Trúc Can đầy mặt lo lắng nói.
- Ai nói?
Phì Ca nói.
- Người khác đều mắng sư tôn như vậy, hắn liền ác giả ác báo, chúng ta có thể cũng ác giả ác báo hay không a, ta có chút sợ!
Trúc Can lo lắng nói.
- Không có can đảm, tới lúc đó nghe ta là được!
Phì Ca nói.
- Được rồi!
Trúc Can vẫn đầy mặt lo lắng nói.
- Bản đồ đâu?
Phì Ca hỏi.
- Bản đồ gì?
Trúc Can đầy mặt mờ mịt.
- Là trọng bảo tông môn lúc trước trộm đấy, đuổi theo chúng ta mười ngày mười đêm, không phải là vì cái bản đồ kia sao?
Phì Ca nói.
- A cái bản đồ kia a, đốt rồi!
Trúc Can nói.
- Đốt? Ta sát! Ngươi đốt?
Phì Ca cả kinh kêu lên.
- Đúng vậy, không đốt không chuyên nghiệp!
Trúc Can nói.
- Cái gì không chuyên nghiệp, ta sát!
Phì Ca nóng nảy.
- Sư tôn không phải đã nói rồi sao? Trộm được, lập tức phải tiêu hủy chứng cớ, có thứ trên đó lưu lại pháp thuật truy tung của người khác!
Trúc Can lập tức nói.
- Nhưng ngươi đốt, chúng ta còn tìm cái rắm a!
Phì Ca cả giận nói.
- Trên bản đồ cũng chỉ có một cái cung điện, cái này còn không dễ tìm sao? Tìm ra là được rồi!
Trúc Can nói.
- Chỉ hy vọng như thế!
Phì Ca nói.
Hai người tại chỗ vùng núi Triều Đình tìm hai ngày.
- Phì Ca, là chỗ này, khẳng định là chỗ này!
Trúc Can chỉ vào một cái gò đất nói.
- Đây là cung điện?
Phì Ca hết chỗ nói rồi.
Gò đất này là cung điện? Ngay cả cửa cũng không có a!
- Không kém bao nhiêu đâu, gần vùng này chỉ có một cái gò đất, ách, Phì Ca đào đi, phía dưới khẳng định có rất nhiều tài bảo! Trở về thì có thể mua máy kéo!
Trúc Can hưng phấn nói.
- Chỉ hy vọng như thế!
Phì Ca gật gật đầu.
Hai người lấy ra phi kiếm nhanh chóng dùng pháp thuật đào.
Tổ tiên Thần Thâu Môn nếu biết hai người dùng hai thanh bảo kiếm tổ truyền đào tài bảo, nhất định sẽ bị tức cho sống lại.
Đào hai canh giờ.
- Đúng là tài bảo, đúng là tài bảo!
Trúc Can hưng phấn lên.
Bởi vì trong đất chậm rãi tràn ra một ít thanh quang nhàn nhạt.
Hai người lại dùng một thời gian đào sạch bùn đất xung quanh! Phía dưới là một loại bùn đất năm màu, bùn đất năm màu vô cùng cứng rắn, phi kiếm tổ truyền Thần Thâu Môn đào thế nào cũng không đào được.
- Cái này là phần mộ gì?
Phì Ca tức giận mắng lên.
- Phì Ca, ở đây có chữ viết!
Trúc Can kêu lên.
- Bát Hoang Lục Hợp đại trận phong ấn, thế nối liền thiên địa!
Phì Ca thì thầm.
- Có ý gì?
Trúc Can hiếu kỳ nói.
- Ta nào biết, phi kiếm không được, dùng đại Thiêu, đại Thiêu dẫn chúng ta đến đại thế giới, lấy đại Thiêu ra đào!
Phì Ca kêu lên.
- Được!
Trúc Can lập tức lấy ra cái xẻng lớn kia.
- Đào ra, đào ra!
Trúc Can hưng phấn kêu lên.
- Tiếp tục đào, phát tài, lão tử phải phát tài! Ha ha ha ha!
Phì Ca hưng phấn nói.
Mà một chỗ khác, Nhân Tôn dẫn theo đám người kia vẫn không ngừng bay, bỗng nhiên, Nhân Tôn dừng lại.
- Chuyện gì vậy, Nhân Tôn!
Một người áo bào đen hỏi.
- Phong ấn Bát Hoang Lục Hợp đại trận, dường như sắp bị phá mở rồi!
Nhân Tôn cau mày nói.
- Làm sao có thể? Ngươi cũng không phá nổi, ai còn có thể phá được chứ?
- Đi, trở về! Đại trận có biến!
Nhân Tôn lập tức lo lắng nói.