Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Tiên sinh, ngoài Vô Song thành, ở Đại La thiên triều còn có nhiều thành trì khác ở phía đông, những thành trì đó đều do thành đốc tu sửa kiến tạo mà thành.
Thiên U công chúa giải thích nói.
- Thành đốc kiến tạo?
Chung Sơn xiết chặt tâm thần lại. Vô Song thành? Vô Song thành có bao nhiêu, cường hãn cỡ nào, Chung Sơn đã sớm được chứng kiến, thành đốc, chỉ một thành đốc kiến tạo nên một thánh trì?
Đồng thời, trong lòng Chung Sơn cũng hiện lên một ý niệm, nếu như hắn là một đại vương của triều đình, thì cũng cần phải xây thành trì to lớn.
- Về phần Vận Thành bảo giám, chính là chưởng quản đại thành đốc đã trải qua truyền thừa của tám thiên triều, ở bên trong ghi lại hình dáng bất đồng của các thành trì trong thiên hạ, quá trình kiến tạo các thành trì ở các địa thế khác nhau. Ngô Vạn Lý bị bắt cho nên nó cũng rơi vào trong tay của Đại Vũ đế triều. Chỉ là, muốn mở bảo giám ra, ngoại trừ thành đốc của Đại La thiên triều thì không có người nào khác làm được.
Thiên U công chúa nói.
- Ngô Vạn Lý đã mở ra cho Đại Vũ đế triều xem?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Không, chính vì vậy chúng ta cần phải đột nhập trong thiên lao, lúc trước chúng ta đã được Cự Lộc vương cho phép, vài ngày nữa chúng ta sẽ đi vào trong đó.
Thiên U công chúa nói.
- Đột nhập Thiên lao? Hừ, đột nhập vào trong thiên laocủa dại vũ đé triều sẽ phạm phải tội lớn.
Cổ Lâm cau mày nói.
- Vậy Ngô Vạn Lý có tội gì?
Chung Sơn nghi ngờ hỏi.
- Ngô Vạn Lý giúp cho Đại Vũ đế xây dựng mười tòa thành kiên cố, trong đó có Thiên Không chi thành này, mười tòa thàn này không thể phá vỡ, so với thành trì của Đại La thiên triều còn vững vàng hơn.
- Lúc ấy cũng là do hắn bị ép, chưa mở ra Vạn Thành bảo giám, tội của hắn cũng vẫn chưa nặng.
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt lông nói.
- Ngô Vạn Lý bị giam vào trong thiên lao, vậy Vạn thành bảo giám có ở trong Cự Lộc vương phủ không?
Chung Sơn nhìn về phía Thiên U công chúa nói.
- Nhãn lực của tiên sinh thật là tốt.
Thiên U công chúa cười nói.
- Công chúa đã nhìn ra chỗ của Vạn Thành bảo giám?
Thủy Kính tiên sinh hỏi.
- A Đại A Nhị, nhìn vào hình chiếu này rồi ghi chép lại.
Thiên U công chúa chỉ về phía hình chiếu phía trước rồi nói.
Trong hình chiếu ngoại trừ Cự Lộc vương phủ còn có rất nhiều thủ vệ, hơn nữa ở trong hình nhiều, các thị vệ tuần tra không ngừng đi đi lại lại.
- Ở phía trước một đoạn chính là Cự Lộc vương phủ, A Nhị, ngươi dùng trí nhớ vẽ lại sự thay đổi của thị vệ khi mà cự lộc vương phủ có tặc nhân náo loạn.
Thiên U công chúa nói.
- Tặc nhân? Ở Cự Lộc vương phủ xuất hiện tặc nhân?
Cổ Lâm ngạc nhiên hỏi.
- Người đó hẳn là do công chúa phái tới.
Thủy Kính tiên sinh cười cười nói.
- Thiên U, đó là do nàng phái tới sao?
Cổ Lâm không tin nói.
- Không sai, ta đã phái tặc nhân tới Cự Lộc vương phủ.
Thiên U công chúa nhìn vào trong hình chiếu mà cười cười nói.
- Đi trộm Vạn Thành bảo giám? Có trộm được không?
Cổ Lâm hưng phấn hỏi.
- Vạn thành bảo giám đâu có dễ lấy như vậy được.
Thiên U công chúa lắc lắc đầu nói.
- Vậy thì thật đáng tiếc.
Cổ Lâm lắc đầu thở dài nói.
Thủy Kính tiên sinh cũng ở bên cạnh nhìn Cổ Lâm rồi thở dài một hồi.
- Nhiệm vụ của tặc nhân lần này đã hoàn thành, ta vốn đã không trông cậy việc hắn lấy được bảo giám.
Thiên U công chúa trầm giọng nói.
- Thật vậy sao?
Cổ Lâm kỳ quái hỏi.
- Ta chỉ bảo hắn giúp ta điều tra xem Cự Lộc vương cất vạn thành bảo giám ở đâu mà thôi.
Thiên U công chúa cười cười nói.
- Tra được không?
Cổ Lâm bất ngờ nói.
- Không được, chỉ là thông qua ghi chép của A Nhị về sự thay đổi của thị vệ ta đã đoán được đại khái.
Thiên U công chúa tự tin nói.
- Thật vậy sao?
Cổ Lâm không tin nổi hỏi.
- Vạn Thành bảo giám không thể cất trong vòng tay lưu trữ vậy cho thấy nó chỉ có thể ẩn nấp ở một chỗ, hơ nữa còn là nơi mà tất cả mọi người đều biết. Chỉ là Cự Lộc vương khi biết có kẻ trộm đến cho nên lo lắng Vạn Thành bảo giám mất, cố ý đi trước điều tra, nhưng khi điều tra, hắn đã để lại dấu vết.
Thiên U công chúa khẳng định nói.
Nàng vừa nói đến đây, tất cả mọi người đều đoán được nguyên nhân Thiên U công chúa yêu cầu A Nhị ghi chép lại, lúc này toàn bộ mọi người đều đang nhìn về phía chỗ hình chiếu.
- Nhị vị tiên sinh, các ngươi thấy thế nào?
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn và Thủy Kính tiên sinh rồi hỏi.
Bứt giây động rừng, đạo lý này Chung Sơn hiểu rõ, thị trường thương phẩm cũng như thế, đối với tần suất thay đổi của các thị vệ kia, nhìn kỹ là có thể nhận ra được địa điểm cần tìm.
- Ở đâu vậy?
Cổ Lâm nhìn về phía Thủy Kính tiên sinh nói.
Ở bên trong núi này.
Thủy Kính tiên sinh chỉ vào một ngọn núi rồi nói.
Chung Sơn nhìn theo hướng mà Thủy Kính tiên sinh chỉ rồi khẽ gật gật đầu.
- Không sai, chính là ở nơi này.
Thiên U công chúa cười nói.
- Cự Lộc vương liệu có thay đổi nơi giấu không?
Cổ Lâm lập tức lo lắng hỏi.
- Sẽ không bởi vì hiện tại chỉ có Cự Lộc vương biết cho nên hắn không cần thay đổi. Hơn nữa chỗ đó còn được canh gác nghiêm mật cho nên hắn cũng sẽ không đổi.
Thiên U công chúa khẳng định nói.
- Vậy chúng ta tìm cơ hội rồi tới đó ăn trộm.
Cổ Lâm cười nói.
- Không được, Cự Lộc vương nhất định sẽ phái người canh gác kỹ hơn, bên trong hẳn là những trận pháp vô cùng cường đại, muốn ăn trộm thì không thể, chỉ có thể cưỡng đoạt.
Thiên U công chúa khẳng định nói.
- Cưỡng đoạt?
Cổ Lâm lắp bắp miệng, đây chính là vương phủ của người ta,làm sao mà cưỡng đoạt được? Đến lúc đó làm sao có thể rời khỏi được Thiên Không chi thành?
- Cưỡng đoạt, chỉ là không phải hiện tại. ư
Thiên U công chúa cười nói.
- Không phải hiện tại thì là lúc nào?
Cổ Lâm cau mày nói.
- Đợi đến lúc Nạp Lan Phiêu Huyết và Đại Uy Thiên Long bồ tát quyết chiến với nhau.
Thiên U công chúa khẳng định nói.
Mọi người nghe vậy thì đều gật gật đầu, xem ra chỉ có thể lợi dụng ngày đó mới có thể đoạt được.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Trong một phủ ở Thiên Không Chi thành, trên một hòn đảo nổi.
Ở dưới hồ nước cá bơi ngược xuôi. Một cái đình mộc xây ở đây, cây cầu mộc bắc nó ngang tới bờ hồ.
Đại đô đốc Dịch Diễn hiện nay đang ngồi ở trong đình, ở bên cạnh sắp xếp một cái tiểu bồn. Dịch Diễn nhìn về phía hồ nước, bàn tay khẽ ném thức ăn cho cá.
Đại Vũ đế đứng ở bên cạnh, thống suất đoàn quân thiết huyết.
- Đại đô đốc, bệ hạ không đồng ý sao?
Thiết Huyết cung kính nhìn về phía Dịch Diễn đang cho cá ăn.
- Bệ hạ không đồg ý.
Dịch Diễn thản nhiên nói, sau đó lại cầm thức ăn cho cá tiếp tục ném xuống.
Thiết Huyết tướng quan trầm mặc một hồi.
- Thiết huyết.
Dịch Diễn vừa cho cá ăn vừa nói.
- Dạ.
Thiết Huyết lập tức cung kính đáp.
- Đem một số tướng sĩ triệu hồi tới đây cho ta.
Dịch Diễn thản nhiên nói.
- Đại đô đốc, người muốn cãi lời bệ hạ? Muốn tru sát Thiên U công chúa?
Thiết Huyết tướng quân lộ ra vẻ lo lắng.
- Ngươi không muốn?
Dịch Diễn nhàn nhạt hỏi.
- Không, mệnh lệnh của đại đô đốc, thiết huyễn mãi mãi sẽ nghe theo.
Thiết huyết tướng quân lập tức nói, tuy nhiên trên mặt y lại hiện ra một vẻ lo lắng.
- Ngươi có chuyện muốn nói sao?
Dịch Diễn khẽ cười nói.
Nghe thấy lời nói của Dịch Diễn, thiết huyết tướng quân liền khẽ gật gật đầu.
- Đúng vậy, đại đô đốc, dựa theo cách làm của đại đô đốc thì sẽ tuyệt đối không tru sát đám người Thiên U công chúa ở Thiên Không chi thành, Thiên U công chúa đi lại bốn phía, nhất định đại đô đốc sẽ du nàng ra một chỗ, đến Đại Quang đế triều rồi giết hại, tuyệt đối không ở Thiên Không chi thành.
Thiết huyết tướng quân khẳng định nói.
- Khụ khụ.
Nghe thấy lời nói của Dịch Diễn, Thiết Huyết tướng quân liền ho sù sụ một hồi, khiến cho cả cá trong bờ hồ cũng cảm thấy run rẩy.
- Đại đô đốc.
Thiết huyết tướng quân lập tức đỡ Dịch Diễn, trong giọng nói có vẻ lo lắng.
Dịch Diễn dùng khăn gấm che miệng lại cho đến khi cơn ho chấm dứt mới thu hồi khăn. Thiết Huyết tướng quân ở bên cạnh nhìn chiếc khăn nhuốm máu mà tỏ ra lo lắng.
Sau khi ngừng ho, Dịch Diễn liền nở ra một nụ cười khổ.
- Ta không thể mạo hiểm được, ngươi cũng thấy đó, ngươi cho rằng ta có thể sống được bao nhiêu năm nữa? Một năm, hai năm, hay mười năm, hay hai mươi năm?
- Không, đại đô đốc nhất định sẽ sống tới ngàn năm, vạn năm, thành tiên nhân, trường sinh bất tử.
Thiết Huyết lập tức nói.
Dịch Diễn vỗ vỗ vai của đại đô đốc, sau đó nở ra một nụ cười khổ:
- Thân thể của ta ta biết rõ, tính mạng của ta không thể keso dài, chuyện của tiên đế phóa thác cho ta, ta vẫn chưa hoàn thành xong. Bây giờ chưa trừ diệt được đám người Thiên U công chúa này thì sẽ để lại hậu họa, ta phải nhanh chóng diệt Đại La thiên triều, tập hợp thế lực bốn phía, chỉ cần Đại La thiên triều bị tiêu diệt, thần châu đại địa sẽ thuộc về chúng ta. Ngược lại, nếu như không diệt được Đại La thiên triều thì sớm muộn gì bọn chúng cũng tấn công chúng ta, lúc Đại La ra tay, Đại Vũ sẽ gặp nguy nan, ta dù sao cũng sẽ chết, cho nên không sợ cãi lời quân lệnh, chỉ cần tiêu diệt được Đại La thiên triều, bảo vệ cho Đại Vũ yên bình ngàn năm thì ta đã có thể thản nhiên đi gặp tiên đế.
Dịch Diễn nói ra vô cùng bi tráng, Thiết Huyết ở bên cạnh nghe thấy cũng lệ rơi đầy mặt.
- Đại đô đốc.
Thiết huyết tướng quân vô cùng thương tâm nói.
- Đi thôi.
Dịch Diễn nhìn Thiết huyết tướng quân mà mỉm cười nói.
Nhìn thấy đại đô đốc không hề để ý tới sinh tử trước mắt, cho dù có phải cãi lời quân lệnh cũng toàn tâm toàn ý dốc sức về Đại Vũ đế triều, khuôn mặt của Thiết huyết tướng quân liền hiện ra một vẻ sùng bái.
- Mạt tướng tuân lệnh.
Thiết Huyết tướng quân đơn giản nói, sau đó nhanh chóng đi ra, triệu tập thuộc hạ.
Nhìn theo bóng lưng Thiết huyết tướng quân rời đi, Dịch Diễn khẽ mỉm cười, sau đó lại nhìn về cá trong hồ, cầm lấy thức ăn ném vào đó.