Bày tay trái của Chung Sơn, một chưởng bắt được Thiên Mạch Kiếm!
Lợi khí bị khống chế, đây cũng là uy hiếp trí mạng. Thiên Hiểu Tử hoảng sợ rút Thiên Mạch Kiếm ra, đáng tiếc, Thiên Mạch Kiếm tuy mạnh nhưng cũng không địch nổi thiên đạo chi dẫn, Thiên Tiên chi kiếm thì như thế nào?
Chộp vào trong tay Chung Sơn vẫn không nhúc nhích.
Tay trái Chung Sơn nắm Thiên Mạch Kiếm, tay phải hung hăng phách một chưởng về phía Thiên Hiểu Tử.
Một chưởng này đánh ra, như một đạo sao rơi màu bạc xông thẳng về nơi lồng ngực của Thiên Hiểu Tử, trong hư không, vô số phù văn vờn quanh, vô cùng dày đặc, nhìn vô cùng cường đại. Một loại xu thế chưa từng có từ trước đến nay, một loại xu thế không thể địch nổi.
Nhìn hữu chưởng kia, Thiên Hiểu Tử phảng phất giống như thấy được lưỡi búa của Khai Thiên Phu, một đạo xu thế xé trời, một đạo xu thế không thể địch nổi xông thẳng về nơi lồng ngực của Thiên Hiểu Tử.
Đối chưởng nghênh đón?
Thiên Hiểu Tử bi ai phát hiện, bàn tay có hòa hợp thiên đạo chi dẫn này, căn bản là một cái pháp tắc phá hư tồn tại, cho dù chưởng lực của chính mình cường thịnh trở lại, chống lại Khai Thiên Chưởng này, bàn tay nhất định cũng sẽ hóa thành phấn vụn.
Buông tay trốn chạy?
Diệp Khuynh Thành chính là vết xe đổ, một khi buông lỏng kiếm, Thiên Mạch Kiếm bị Chung Sơn đoạt, chính mình sẽ thật sự hoàn toàn xong đời.
Thiên Hiểu Tử không có nới lỏng kiếm, căn bản không có.
Rống!
Thiên Hiểu Tử rống to một tiếng, khí diễm quanh thân đại phóng, lại tạo thành một cổ khí thế độc ác cường đại đến cực điểm màu trắng ở bên ngoài cơ thể. Thiên Hiểu Tử sử dụng bí pháp làm cho thực lực đột nhiên tăng lên.
Thiên Mạch Kiếm trong tay cũng là dưới sự thúc dục điên cuồng, rốt cục kiếm phá bày tay trái của Chung Sơn, mạnh mẽ kéo ra.
Thực lực bạo tăng?
Chung Sơn cũng mặc kệ không lo chuyện khác, tay phải vẫn hung hăng đánh về phía Thiên Hiểu Tử như cũ.
Mặc dù thực lực Thiên Hiểu Tử bạo tăng, hơn nữa rút được Thiên Mạch Kiếm về, nhưng vẫn là không còn kịp nữa, bị một chưởng khai thiên kia của Chung Sơn hung hăng đánh vào bộ ngực.
Oanh!
Một chưởng đánh ra, một cái hư ảnh khổng lồ chợt hiện ra, tiếp theo từ từ tản đi.
Một chưởng đánh qua, xiêm y quanh thân Thiên Hiểu Tử nhất thời bể tan tành, nhưng ở bộ ngực, lại có một mặt kính đồng thau, thật giống như miếng hộ tâm dán tại bộ ngực của Thiên Hiểu Tử, thật giống như dính lên da vậy.
Một chưởng của Chung Sơn đánh vào đó, mặt kính đồng thau này ầm ầm xuất hiện một vết rạn.
Phốc!
Kính đồng thau ngăn chặn phần lớn lực trùng kích, nhưng là Thiên Hiểu Tử vẫn phun ra một ngụm nghịch máu. Cho dù là dư ba cũng không phải là Thiên Hiểu Tử có thể kháng cự.
Không trung lưu lại một sợi máu, Thiên Hiểu Tử bay ngược ra ngoài.
- Lại là Tiên khí?
Chung Sơn lộ ra một tia kinh ngạc nhìn về phía bộ ngực của Thiên Hiểu Tử.
Tiên khí? Thiên gia âm phủ này nhiều bảo bối như vậy? Thực lực bên trong rất hùng hậu a, đây mới chỉ là Thiên gia không chính hiệu không được Thiên Thần Tử coi trọng, vậy dòng chính Thiên gia ở chỗ Thiên Thần Tử, sẽ có thực chất hùng hậu đến cỡ nào a?
Thiên Hạ Phong cùng theo đến Lăng Tiêu Thiên Đình.
Ngày đó theo Thiên Thần Tử tiến vào bên trong, Chung Sơn thấy rất rõ ràng, bên trong tuyệt thế hung nhân bế quan có mười tám người thân có chứa nguyên khí số, Thiên Thần Tử là Bất Chu Sơn Trượng, mười bảy người khác khẳng định cũng tuyệt thế Hung Binh. Hơn nữa lúc ấy Chung Sơn còn nhìn kỹ bên trong. Còn có một cánh cửa đồng luôn luôn chưa mở, bên trong khẳng định còn có bí mật gì đó của Thiên gia!
Thực lực bên trong, những điều này là do thực lực bên trong.
Thực lực bên trong của Thiên gia âm phủ còn có đại lượng Tiên khí!
Thiên Hiểu Tử bay ngược ra, cũng không huy kiếm mà đến, mà là vung tay lên, thu Thiên Mạch Kiếm nhập vào trong cơ thể.
Thiên Mạch Kiếm nhập vào cơ thể? Hắn không muốn chiến?
Không phải là Thiên Hiểu Tử không muốn chiến, mà là Chung Sơn trước mắt quá hung hãn, một đôi Khai Thiên Chưởng, làm sao có thể thắng?
Bên kia, Bát Cực Thiên Vĩ quấn lên Côn Bằng, hai đại hung thú không ngừng oanh kích, Bát Cực Thiên Vĩ thấy Côn Bằng nhiều lần ra đòn nghiêm trọng, nhưng Bát Cực Thiên Vĩ cũng không khiếp sợ, cái đuôi màu đỏ kia cũng chọc cho thân thể Côn Bằng chừng trăm cái lổ máu.
Hai đại hung thú cũng đã giết đỏ cả mắt rồi, không ngừng công kích, cường thế xung phong liều chết, làm cho Hắc Hải nơi xa gầm thét ngất trời, long trời lỡ đất.
Chung Sơn đuổi theo Thiên Hiểu Tử.
Giờ phút này, Thiên Hiểu Tử người bị thương nặng, nhưng cũng không lộ ra vẻ sợ hãi, ngược lại cũng là lộ ra vẻ tươi cười, nụ cười rất bất đắc dĩ, rất thảm thiết.
Oanh!
Một chưởng nữa của Chung Sơn oanh kích ở trên đùi Thiên Hiểu Tử, bạch quang trên đùi Thiên Hiểu Tử hiện ra, ầm ầm đối kháng cùng một chưởng của Chung Sơn, vô số hư ảnh phù văn từ bàn tay Chung Sơn tán ở tứ phương.
Một chưởng, xương đùi phải của Thiên Hiểu Tử ầm ầm gãy đi, nhưng chân vẫn như cũ, cũng không có chia lìa cùng thân thể.
- A!
Thiên Hiểu Tử đau đớn rống to một tiếng, cái trán toát ra đại lượng mồ hôi, tiếp theo lộ ra một nụ cười điên cuồng.
- Thiên Mạch Kiếm hòa tan thân thể? Thân thể biến đổi vững chắc?
Chân mày Chung Sơn cau lại.
- Ngươi không giết được ta! Ha ha ha ha!
Thiên Hiểu Tử mang theo thống khổ, cười nói.
- Không giết được ngươi? Ngươi thật cho là ta không giết được ngươi?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Không phải nói lực lượng của ngươi không giết được ta, mà là ngươi sẽ không giết ta, ta là gia chủ Thiên gia, nếu như ta bị ngươi giết chết, tất cả trưởng lão trong Tĩnh Ba Trì nhất định sẽ toàn bộ xông về phía Đại Tranh Đế triều, khi đó, xem ngươi chống đỡ như thế nào? Cho nên ngươi sẽ không giết ta, cho nên trước khi chiến đấu ngươi mới có thể nói "Lưu lại cho ta một ý niệm", nếu lưu ý niệm lại, ta đây chắc chắn sẽ không chết, ngươi vốn là không có ý định giết ta!
Thiên Hiểu Tử phảng phất giống như trong nháy mắt nghĩ thông suốt, không bao giờ sợ tử vong nữa.
Chung Sơn sẽ không giết Thiên Hiểu Tử? Đúng vậy, Chung Sơn sẽ không giết, sau khi Bất Lão Giới diệt vong, thiên hạ trở nên trong sáng hơn rất nhiều, Đại Tranh nhất định trở thành bá chủ Nam Phương. Mà một khi Thiên Hiểu Tử tử vong, Thiên gia tất sẽ huy động toàn bộ lực lượng, vô số nhà mưu toan ngấm ngầm ở âm phủ khẳng định cũng thuận thế gây bất lợi cho Đại Tranh, ưu thế của Đại Tranh Đế triều lập tức sẽ biến thành hoàn cảnh xấu. Cho nên Chung Sơn sẽ không giết hắn.
- Nhưng ta đã nói lưu một tia ý niệm lại cho ngươi!
Chung Sơn cười lạnh nói.
- Ngươi muốn thế nào?
Trong lòng Thiên Hiểu Tử chợt có một cổ sợ hãi.
- Ta không giết ngươi, nhưng ta có thể làm cho ngươi tan xương nát thịt, ta muốn cho ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ đau đớn lần này!
Chung Sơn xông lên phía trước.
Ngoại giới, Ức Lam Khuyết mang theo một đám người của Ức gia nhanh chóng lui về phía sau.
- Khuyết nhi, có thể sao? Xuống tới xa như vậy!
Ức gia lão tổ tông cau mày nói.
Mà đúng lúc này, chỗ hắc động ở phía Côn Bằng cùng Bát Cực Thiên Vĩ nơi xa, ầm ầm không ngừng khuếch trương lên gấp trăm lần, bên ngoài không gian chấn động khổng lồ, khiến cho vô số cường giả bên cạnh miệng phun máu tươi tại chỗ, điên cuồng lui về phía sau lần nữa.
Lui rồi lại lui nữa.
Nhưng chấn động kia còn đang điên cuồng gia tăng, quá rung động, quá kinh khủng.
Chỉ có chính là dư ba thì đã có uy lực như thế?
Ức gia lão tổ tông kinh ngạc nhìn một màn này, tiếp theo nhìn Ức Lam Khuyết một chút, quả nhiên, lời nói của Khuyết nhi một chút cũng không sai.
- Khuyết nhi, Đại Tranh Đế triều này thật sự biến thái như vậy? Tiêu diệt Thánh Địa, đảo mắt lại chiến với Thiên gia?
Ức gia lão tổ tông có chút kinh hãi nói.
- Đại Tranh Đế triều rất mạnh! Nhanh chóng nổi dậy, nổi dậy không thể địch nổi!
Ức Lam Khuyết trầm giọng nói.
- Nhưng, dù nói thế nào cũng là một cái Đế triều a, tại sao lợi hại như thế?
- Lợi hại? Đâu chỉ là lợi hại, Đại Tranh Đế triều, xỏ xuyên qua âm dương hai giới, ngươi nói lợi hại hay không?
Ức Lam Khuyết hít sâu một cái, nói.
- Thật sao?
Ức gia lão tổ tông có chút kinh hãi nói.
- Ngươi không chú ý dương gian, cho nên ngươi không biết, trước đó không lâu, ta mới nhận được tin tức từ một người đã chết tiến vào âm phủ biến thành quỷ, dương gian, ba phần thiên hạ, Đại Tranh Đế triều chiếm ba phần thiên hạ, một cái Đế triều, cùng hai đại Thiên triều có địa vị ngang nhau!
Ức Lam Khuyết nói.
- Làm sao có thể? Không thể nào?
- Trước mắt không phải là sự thật tốt nhất sao? Đại Tranh Đế triều có thực lực kia, ngươi nên biết nước ở dương gian sâu đậm bao nhiêu, có thể chiếm được ba phần thiên hạ ở trong một cái đầm nước sâu như vậy, Đại Tranh Đế triều này còn có thể khinh thường sao?
Ức Lam Khuyết trầm giọng nói.
- Chung Sơn này...?
- Ngươi không nên suy nghĩ, Chung Sơn chân chính, mưu tính sâu xa, cường giả dưới tay như rừng, trí giả vô tận, Hoàng đế như vậy mới chánh thức đáng sợ!
Ức Lam Khuyết trầm giọng nói.
- Mưu tính sâu xa?
- Ta dám khẳng định, trải qua một trận đánh lần này, chiến cuộc Nam Phương ở âm phủ khẳng định sẽ định ra,, Nam Phương ở âm phủ hoàn toàn biến thành lãnh thổ của Đại Tranh!
Ức Lam Khuyết nói.
- Vậy Thiên gia đâu? Thiên Mạch Đế triều đâu?
- Thiên Mạch Đế triều tất bại, Thiên gia? Trừ chút ít lão quái vật kia của Thiên gia xuất thủ, căn bản vô lực xoay chuyển trời đất, lực ảnh hưởng của Thiên gia ở âm phủ sẽ nhỏ đi.
- Chung Sơn lợi hại như thế?
Ức Lam Khuyết cau mày, hít sâu một cái, nói:
- Hắn không phải là lợi hại, là đáng sợ, ta từ rất lâu trước kia đã bắt đầu nghiên cứu Chung Sơn này, lần trước ở bên trong tính kế vây công Thiên gia, ta là người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, hắn có thể khống chế đối thủ, khống chế từ trên tâm lý, đây mới là đáng sợ nhất!
- Khống chế tâm lý của đối thủ?
- Đúng vậy a, khống chế tâm lý đối thủ, đối thủ còn có thể thắng sao?
Ức gia lão tổ tông cùng Ức Lam Khuyết cũng là trầm mặc một trận.
...
Cơ hồ tất cả mọi người đứng ra xa, chỉ có số ít cường giả còn đang quan sát bên cạnh.
Trận chiến này, chính là bốn canh giờ, bốn canh giờ sau.
Bành!
Nơi hắc động lớn nhất kia, một tiếng vang thật lớn, vô số nước biển màu đen phún dũng ra, tiếp theo, một con quái vật lớn ba nghìn dặm, Côn Bằng mở cánh bay ra.
Côn Bằng vô cùng khổng lồ, Côn Bằng cường thế vô địch kia, toàn thân đều là máu, trên người lại càng có rất nhiều lổ máu, máu thịt bầy nhầy, phía trên cánh cũng là trăm vết ngàn lỗ.
Côn Bằng cư nhiên thảm hại như vậy?
Cơ hồ tất cả người vây quanh cũng lộ ra sự kinh hãi.
Mà ở đỉnh đầu Côn Bằng, lại có một người nằm đó, Thiên Hiểu Tử, chẳng qua là toàn thân Thiên Hiểu Tử cũng co quắp, như một đống bùn lầy, nằm thê thảm ở đỉnh đầu Côn Bằng. Thậm chí xương cốt của bộ mặt cũng vỡ vụn.
Nếu là người phàm, không biết đã chết bao nhiêu lần.
Quá thảm! Thê thảm không nỡ nhìn, nhìn một cái toàn thân cũng là phát rét! Bị Chung Sơn đánh? Quá tàn bạo!
Nhưng Chung Sơn đâu? Chung Sơn tại sao không có đi ra ngoài?
- Gia chủ!
Nữ Thiên lão bỗng nhiên bay đi ra.
Thấy cảnh tượng thê thảm của Thiên Hiểu Tử, da đầu của nữ Thiên lão tê dại một trận, xương cốt toàn thân vỡ vụn, thân thể hủy hết, loại đả thương này vô cùng thảm, mặc dù là Thiên Cực Cảnh, không có trăm năm tu dưỡng, cũng không thể khôi phục.
- Kêu mọi người, chúng ta về nhà!
Thiên Hiểu Tử gian nan phát ra âm thanh, thanh âm kia vô cùng thê lương.