Hạo Mỹ Lệ ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Bất Hủ Phong Bi? Còn lại 22 khối, không phải ở Thái Tuế Thiên triều và Trường Sinh Giới sao?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Ta vốn trước đây cũng nghĩ như vậy, nhưng, khi nhìn thấy người kia dùng pháp thuật hình chiếu, ta không thể không tin, 11 khối Bất Hủ Phong Bi không biết như thế nào bỗng nhiên đến Bất Lão Giới âm phủ, ở ngay trong tay Chú Yêu Sư kia!
Hạo Mỹ Lệ nói.
- Vậy sao?
- Sư tôn đạt tới Đế Cực Cảnh, ta cũng đạt tới tu vi Hoàng Cực Cảnh. Tuy rằng ta là Hoàng Cực Cảnh, nhưng hiện tại, Thiên Cực Cảnh cũng không thể đối phó với ta, nguyền rủa chi diễm của ta càng ngày càng cao thâm, cộng thêm ‘Thiên Tà chú thuật’ lần trước huynh cho ta, chúng ta nghĩ rằng có thể không sợ Bất Lão Giới, nên đi tới Bất Lão Giới!
Hạo Mỹ Lệ nhớ lại rồi bi thương nói.
- Đến sau thì sao?
Hai năm trước, tại một chỗ núi sâu có rất nhiều nhà cửa phòng ốc, bốn phía có một số tu giả bay qua lại.
Trong trung tâm khu kiến trúc, có một đại điện lớn nhất, trên bảng hiệu viết ba chữ ‘Bất Lão Giới’.
Một ngày này, ở ngoài núi bỗng nhiên bay tới hai người, một người là cô gái vô cùng xinh đẹp mặc một thân áo dài vàng nhạt; còn người kia là một lão nhân yêu dị mặc một thân xiêm y nhiều màu sặc sỡ tươi đẹp, ánh mắt rất sâu sắc.
Là Hạo Mỹ Lệ và Tây Độc Hoàng!
- Đến rồi!
Tây Độc Hoàng lộ ra một tia tươi cười mờ nhạt.
- Lão già! Bất Lão Giới này cũng không được tốt lắm thì phải!
Hạo Mỹ Lệ nhìn vào trong núi nói.
- Hết thẩy Thánh địa, đều là nội tình có càn khôn. Đi! Chúng ta xuống phía dưới!
Tây Độc Hoàng yêu thương cười nói.
Hai người bay về phía dãy nhà trong núi.
- Đứng lại! Người tới là người phương nào?
Một tên Kiếm tu áo bào lam đột nhiên bay lên trời, chặn trước mặt hai người quát hỏi.
- Ôn Tông, Tây Độc Hoàng cầu kiến Chú Yêu Sư Trường Sinh Giới!
Tây Độc Hoàng nói.
- Ôn Tông? Chưa từng nghe qua, các ngươi muốn gặp Chú Yêu Sư! Cái gì? Chú Yêu Sư? Các ngươi muốn gặp Chú Yêu Sư?
Kiếm tu áo bào lam vốn trước đó còn vênh váo tự đắc, nhưng vừa nghe nói đến Chú Yêu Sư, liền mặt biến sắc.
Dường như Chú Yêu Sư này ở trong mắt những Kiếm tu đều là tồn tại vô cùng đáng sợ.
- Như thế nào?
Tây Độc Hoàng nhíu mày nói.
- Còn không đi mau!
Hạo Mỹ Lệ kêu lên.
Kiếm tu áo bào lam kia nhíu mày, nhìn lại hai người nói:
- Các ngươi có chuyện gì?
- Có chuyện gì phải nói với ngươi sao? Mau mau thông báo với Chú Yêu Sư!
Hạo Mỹ Lệ không kiên nhẫn kêu lên.
Một bên Tây Độc Hoàng thấy Hạo Mỹ Lệ như thế, lại đầy mặt tươi cười. Tây Độc Hoàng vốn cũng là người có tính tùy tiện, bởi vì danh tiếng của Bất Lão Giới mới hơi thu liễm một chút, nhưng hắn cực kỳ sủng ái Hạo Mỹ Lệ, nàng nói bất kỳ câu gì Tây Độc Hoàng cũng không phản đối, cho dù là khoa trương mấy, cũng rất tốt, đúng y như khẩu vị của mình.
- Ngươi có thái độ gì vậy, ngươi có biết đây là địa phương gì không?
Kiếm tu áo bào lam thần sắc lạnh lùng nói.
- Ngươi tốt nhất là không nên chọc ta, ngươi chịu đựng không nổi đâu!
Hạo Mỹ Lệ khinh thường nói.
- Ta chịu đựng không nổi! Ngươi tưởng ngươi là ai, ngươi... ta như thế nào choáng váng đầu quá?
Kiếm tu áo bào lam đang khỏe mạnh, bỗng nhiên lắc lư rơi từ trên cao xuống.
- Sư huynh! Huynh làm sao vậy?
Lại một nam nhân khác bay tới, một tay đỡ Kiếm tu áo bào lam đang rơi xuống, nếu không, Kiếm tu áo bào lam chính là người Kiếm tu thứ nhất vì thiếu máu choáng váng đầu óc mà rơi xuống chết.
Một biến cố đột ngột này, lập tức dẫn tới chú ý của rất nhiều tu giả ở bốn phía.
- Có người đến gây chuyện!
Theo một người quát to, lập tức vây lại đây một đám người.
Một đám người đầy mặt địch ý nhìn Tây Độc Hoàng và Hạo Mỹ Lệ.
- Đi thông báo cho Chú Yêu Sư tới gặp ta, đừng chọc ta nổi giận!
Hạo Mỹ Lệ kêu lên.
- Dám đến Bất Lão Giới ta gây chuyện? Chư vị sư huynh, cùng ta bắt lấy bọn chúng, giao cho Chấp Pháp Đường trừng trị!
Một nam nhân áo đỏ kêu lên.
- Hừ!
Tây Độc Hoàng hừ lạnh một tiếng.
Lập tức, toàn bộ các cường giả choáng váng nặng nề rơi xuống trên mặt đất.
Có mấy người rất thức thời, rất nhanh nhảy vào đại điện ‘Bất Lão Giới’.
- Ngươi... các ngươi dám hạ độc chúng ta?
Nam nhân áo đỏ ngã xuống kia độc miệng nói.
- Ta chỉ là tạm thời không nghĩ kết thù với Bất Lão Giới, mới cứu các ngươi một mạng, tốt nhất là thức thời câm miệng. Đồng thời tụng niệm các loại pháp quyết, đừng nghĩ làm gì chúng ta!
Tây Độc Hoàng nói.
- Ngươi...
Thấy Tây Độc Hoàng hạ độc sau đó còn nói cứu bọn họ một mạng, nam nhân áo đỏ lập tức nổi giận, trong đầu nghĩ phải làm thế nào bầm thây vạn đoạn hai người trước mắt.
Trợn trừng mắt nhìn Tây Độc Hoàng một cái. Tây Độc Hoàng lạnh lùng nhìn hắn xem thường, dường như khinh thường là địch với hắn sẽ đánh mất mặt mũi. Nam nhân áo đỏ nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ đang đầy mặt hờ hững không sao cả.
Vừa trừng mắt nhìn Hạo Mỹ Lệ, trong lòng nam nhân áo đỏ nghĩ chuyện hung ác: “Chờ Giới chủ ra đây, ta sẽ cho ngươi không chết tử tế được!”
“Phốc...”
Nam nhân áo đỏ gặp bi kịch rồi! Chính hắn cũng không biết sao lại thế này: hắn phun ra một ngụm máu bầm, cả người đều uể oải xuống, đầy mặt thê thảm, giống như hấp hối sắp chết.
- Đại sư huynh!
Các tu giả lập tức cả kinh kêu lên.
- Lão già yêu quái, ngươi dám hại chúng ta?
Trong đó vài gã trúng độc ngã xuống đất. cả giận nói.
- Chuyện không liên quan tới lão già, là chính hắn muốn chết!
Hạo Mỹ Lệ nói với dáng vẻ không đáng quan tâm.
Mọi người bỗng nhiên cùng dời ánh mắt nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ, trong mắt từng người đều đầy giận dữ.
- Yêu nữ!
“Phốc...”
Phàm là người mắng Hạo Mỹ Lệ, hoặc là chửi độc Hạo Mỹ Lệ trong lòng, đều phun ra một ngụm máu bầm, tiếp đó vô cùng uể oải thê thảm rơi xuống.
Quá tà môn mà! Chỉ là mắng nàng một câu, chính mình liền bị thương thành như vậy, thật không có thiên lý mà! Yêu nữ này rốt cục có lai lịch gì? Thật càng nghĩ càng hận!
“Phốc!”
Vài tên không sợ chết trong lòng tiếp tục nguyền rũa Hạo Mỹ Lệ, tiếp đó lại phun ra một ngụm máu bầm, ngã xuống ngất đi.
Tây Độc Hoàng nhìn một màn này, sau một lúc lâu, chỉ có thể lộ ra vẻ bất đắc dĩ: Vốn trước đó định cứu bọn họ, ai bảo bọn họ không biết tốt xấu. Hạo Mỹ Lệ là người gì chứ? Là Vạn tà thể! Cho dù lão trời già cũng phải ban cho nàng thể chất khủng bố, các ngươi dám đắc tội với nàng ư?
Hạo Mỹ Lệ khinh thường nhìn nhóm người này, Tây Độc Hoàng trầm mặc một trận.
Lúc này, người trước hết nhảy vào Bất Lão Giới, có một người ló đầu ra.
Nhìn thấy bên ngoài ngã xuống đất một đám, một đám thì ngất đi, một số lớn thì bản thân bị trọng thương miệng phun máu tươi... hắn vô cùng sợ hãi lùi vào Bất Lão Giới.
“Vù...”
Từ trong Bất Lão Giới bỗng nhiên lao ra ba người.
Cầm đầu một người mặc áo trắng tóc lam, lưng đeo một thanh Lục Tiên Kiếm là Diệp Khuynh Thành; hai người phía sau, hiển nhiên cũng có địa vị không nhỏ ở Bất Lão Giới.
Diệp Khuynh Thành vừa ra tới, liền đảo mắt nhìn quét một vòng bốn phía, nhìn từng đệ tử Bất Lão Giới ngã xuống đất, Diệp Khuynh Thành nhướng mày, ba người cùng nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ và Tây Độc Hoàng.
- Các ngươi là ai?
Diệp Khuynh Thành nhíu mày hỏi.
- Tông chủ Ôn Tông, Tây Độc Hoàng, ra mắt Diệp Giới chủ! Vị này chính là đệ tử ta, Hạo Mỹ Lệ!
Tây Độc Hoàng nói.
- Ôn Tông? Người của Ôn Tông dương gian à? Nghe nói 5 vạn năm trước, không phải bị diệt sạch rồi sao?
Diệp Khuynh Thành nhướng mày nói.
- Diệp Giới chủ nếu đã biết là lời đồn, tự nhiên hiểu rõ đó chỉ là ‘lời đồn’ mà thôi!
Tây Độc Hoàng cười nói.
- Vậy các ngươi tới đây là có ý gì?
Diệp Khuynh Thành mắt lạnh xuống hỏi.
- Ta là muốn cứu bọn họ, đáng tiếc, bọn họ quá kích động!
Tây Độc Hoàng lắc đầu thở dài nói.
Diệp Khuynh Thành trong mắt lạnh xuống, Diệp Khuynh Thành nghĩ là Tây Độc Hoàng đang nói móc Bất Lão Giới, trong mắt hiện lên một cổ hung ý. Thời điểm ánh mắt đầy hung ý của hắn nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ.
“Ầm...”
Đột nhiên trên đầu Diệp Khuynh Thành xuất hiện ‘Thiên’, trên ‘Thiên’ màu đỏ sấm rền chớp giật. Là hắn theo bản năng làm ra chống cự. Rõ ràng không có bất kỳ công kích nào, lại dường như thiếu chút nữa bị thương tổn.
“Ầm... Ầm...”
Hai người phía sau hắn, cũng y như thế, hai mảng ‘Thiên’ đột nhiên hiện ra. Hai người cũng theo bản năng ngăn cản bên ngoài gây thương tổn cho mình.
Ba người kinh hãi phát hiện: Gây thương tổn cho bọn họ không phải hai người trước mắt, mà là trên trời, là thiên địa của tiểu thế giới này. Thiên địa này muốn làm thương tổn bọn hắn ư?
Trời phạt? Như thế nào có thể là trời phạt? Sao lại thế này? Vừa rồi chúng ta làm cái gì? Như thế nào lại có trời phạt?
Ba người, bao gồm Diệp Khuynh Thành đều toát ra một thân mồ hôi lạnh, lông tơ dựng thẳng, đứng nhìn về phía hai người trước mắt.
Nhìn lướt qua Tây Độc Hoàng, tiếp đó, ba người nhìn chằm chằm vào Hạo Mỹ Lệ.
- Ta khuyên ba vị, tốt nhất không nên chọc đệ tử ta, cho dù là chửi thầm trong lòng, cũng tốt nhất không cần!
Tây Độc Hoàng lạnh nhạt lên tiếng.
Ba người càng biến sắc nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ. Rốt cuộc sao lại thế này? Cô gái này như thế nào tà môn như vậy?
- Vạn tà thể?
Diệp Khuynh Thành lập tức nghĩ đến điều gì.
Nghe nói tới danh hiệu này, hai người phía sau biến sắc, lập tức chuyển đi ánh mắt, cũng không dám nhìn vào Hạo Mỹ Lệ nữa, sợ mình sẽ sinh ra ác niệm với nàng.
- Vô Lượng Thiên Tôn!
Hai người phía sau lập tức miệng niệm đạo hiệu.
Trên trán Diệp Khuynh Thành bất giác toát ra mồ hôi lạnh. Tuy nhiên, trong mắt Diệp Khuynh Thành cũng không có ý sợ hãi.
- Nhị vị đến Bất Lão Giới ta có chuyện gì?
Diệp Khuynh Thành trầm giọng hỏi.
- Chúng ta cũng không có ác ý, chỉ cần chư vị không có ác ý, chúng ta có thể nói chuyện tử tế với nhau. Chúng ta muốn gặp Chú Yêu Sư của Bất Lão Giới!
Tây Độc Hoàng nói.
- Chú Yêu Sư? Các vị muốn gặp Chú Yêu Sư làm gì?
Diệp Khuynh Thành sa sầm mặt xuống hỏi.
- Lão già! Nhiều lời với hắn làm gì! Lão họ Diệp kia, chúng ta là tới tìm lấy về ‘Bất Hủ Phong Bi’ của tổ tiên ta! Ta biết hiện đang ở Bất Lão Giới ngươi, giao chúng cho ta, ta sẽ cho các ngươi ưu đãi!
Hạo Mỹ Lệ vênh váo tự đắc nói...
- Bất Hủ Phong Bi? Tổ tiên của ngươi? Hạo Thiên?
Diệp Khuynh Thành nhướng mày hỏi.
- Thì tính sao?
Hạo Mỹ Lệ nói.
- Vạn tà thể? Bất Hủ Phong Bi?
Diệp Khuynh Thành nhíu mày.
- Đi! Đi thông báo cho Thái thượng trưởng lão, Chú Yêu Sư! Mời lão đến đây!
Diệp Khuynh Thành nhíu mày nói.
- Dạ!
Một người phía sau gật gật đầu, rồi quay vào Bất Lão Giới.
Không bao lâu, đi ra một nam nhân mặc một thân xiêm y so ra còn lòe loẹt hơn Tây Độc Hoàng: ánh mắt nam nhân híp lại thành một đường thẳng; khóe mắt rất dài, giống như mắt của một con yêu hồ; đồng tử lại quỷ dị y như mắt mèo; khuôn mặt rất trắng, dường như được tô lên một lớp phấn trắng.
Bị Diệp Khuynh Thành gọi tới, trong nháy mắt, nam nhân liền nhìn chằm chằm về phía Hạo Mỹ Lệ.
- Vạn tà thể? Thực là một tà thể tuyệt thế. Chỉ tiếc, Vạn tà thể bị trời sợ, bị trời đố kỵ, vĩnh viễn không sống qua trăm tuổi!
Nam nhân tà dị dùng một thanh âm không phải nam không phải nữ nói.
Vẻn vẹn chỉ nghe thanh âm này đã thấy vô cùng yêu dị.
- Thái thượng trưởng lão!
Người còn lại phía sau Diệp Khuynh Thành kêu lên.
- Ngươi chính là Chú Yêu Sư?
Hạo Mỹ Lệ hỏi.
- Không đúng! Ngươi rõ ràng đã hơn trăm tuổi, như thế nào ngươi lại còn sống hơn trăm tuổi?
Chú Yêu Sư bỗng nhiên nhướng mày nói.
- Ta bao nhiêu tuổi mắc mớ gì tới ngươi!
Hạo Mỹ Lệ nói, đầy mặt không kiên nhẫn.
- - - - - oOo- - - - -