Mục lục
Trường Sinh Bất Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chưởng Tuệ Quang La Hán trảo xuống, nháy mắt trong hư không đã ngưng hiện ra một thủ chưởng kim sắc cực lớn, trực bức về phía Thiên U công chúa.

A Đại bước lên, hai quyền chụm vào nhau, đánh thẳng lên trời.

Chiêu này A Đại không lưu thủ chút nào. Hai quyền đẩy ra, một hư ảnh mãnh hổ bay vút lên trời.

“Ầm”

Mãnh hỗ cùng cự chưởng va vào nhau, một cỗ khí lưu tung trào hướng ra bốn phía. Biển lớn phía dưới bị ép xuống sâu đến hơn mười thước, ở đường kính ngàn thước bên ngoài tuôn ra một vòng sóng hình tròn cực lớn.

Binh lính vây xung quanh bị cỗ sóng khí này thổi bay ngược ra sau. Còn Thiên U công chúa hộ vệ cho Chung Sơn.

Ngư tướng vây bắt đám Chung Sơn vẫy tay với đám thủ hạ, số lớn binh sĩ nhanh chóng lui về nơi xa. Nơi này đều là cường giả, cường giả mạnh nhất, dưới nắm tay họ đám binh sĩ như con kiến hôi.

Trong thoáng chốc, Tuệ Quang La Hán ra tay, trong mắt Cự Lộc Vương có vẻ tức giận, những một khắc sau trở nên sáng ngời, Dịch Diễn nói không thể thương hại đến Thiên U công chúa. Nhưng nếu Tuệ Quang La Hán thương hại thì sao? Tuệ Quang La Hán giết chết Thiên U công chúa, vậy không phải thánh địa và thiên triều triệt để kết thù? Đây đối với mình cũng là một công lớn a!

Nghĩ tới đây, khóe miệng Cự Lộc Vương nhếch lên một nụ cười tà dị:

- Vũ An, ngăn cản A Nhị.

Vũ An sau lưng Cự Lộc Vương lập tức ứng thanh:

- Vâng.

Tuệ Quang La Hán thấy Cự Lộc Vương ra tay, hai mắt cũng khẽ híp lại, tuy Tuệ Quang La Hán hơi nôn nóng, nhưng chút mánh khóe này của Cự Lộc Vương vẫn nhìn thấu trong mắt. Bởi vì trí tuệ của Cự Lộc Vương không quỷ dị như Dịch Diễn. Bởi thế cũng không khó để đoán ra.

Tuệ Quang La Hán khẽ cười nhạt, không thèm để ý, tiếp tục đuổi giết Thiên U công chúa.

Thân hình Tuệ Quang La Hán xông về phía trước, A Đại ngăn cản trước mặt. Nhưng trước người A Đại lúc này bỗng nhiên xuất hiện thêm một người nữa. Chính là Cự Lộc Vương.

Mà trước mặt A Nhị cũng đột nhiên xuất hiện một thuộc hạ của Cự Lộc Vương- Vũ An.

“Bành”

Thiên U công chúa mang theo Chung Sơn chìm vào trong biển.

Xuống biển, Chung Sơn nhìn quang mang đại tác bên trên, A Đại, A Nhị, Cự Lộc Vương và Vũ An đang đánh nhau trên mặt biển. Một lúc sau, trên mặt biển xuất hiện mười cơn sóng dữ, mặc dù Chung Sơn và Thiên U công chúa đã chìm xuống, nhưng đểu có thể cảm thụ được áp lực dưới đáy biển do mặt biển cuộn trào gây nên.

Hai người chỉ cảm thấy vô số nước biển xung trời mà lên, hai người nghịch lưu mà xuống. Tương tự một lượng lớn nước biển từ nơi xa cũng đang đổ ập đến đây.

Bốn cương giả cầm cự nhau trên biển, mà dưới biển trừ Thiên U công chúa và Chung Sơn còn có hai người đang đuổi theo, thứ nhất chính là Thiên U công chúa một lòng muốn báo thù, thứ hai là tên ngư tướng tu vi Hợp thể sơ kỳ.

Tuệ Quang La Hán cười lạnh, xông thẳng mà đến, trong khi Ngư tướng lại dĩ dật đãi lao, đứng ở phía sau làm ngư ông đắc lợi.

Chìm vào đáy biển, trong lòng Chung Sơn tràn đầy lo lắng,. Không chỉ lo lắng cho mình, mà còn lo lắng cho Thiên U công chúa. Không biết rồi sẽ thế nào đây?

Chung Sơn trở nên tỉnh táo dị thường, những thứ cần nghĩ đều đã nghĩ. Hồng loan mê vụ? Không được, đối phó những người này thì trừ phi bọn họ cực kỳ không cẩn thận, nếu không một khi phát hiện thì hỏng mất,. Hiện giờ Tuệ Quang La Hán đánh trước, Ngư đướng đứng sau chờ kiếm lợi, há sẽ không cẩn thận?

Chung Sơn quát to:

- Tuệ Quang La Hán chúng ta đã phái người tới Kinh Đào hải Đại Uy Thiên Long Bồ Tát nhất định không có việc gì. Nếu như công chúa chết, ngươi tất là nguyên nhân kết oán giữa thánh địa và thiên triều.

Tuệ Quang La Hán trợn trừng hai mắt nói:

- Nhất định không có việc gì?

Thân hình Tuệ Quang La Hán ngừng lại.

Nếu thật đúng như lời Chung Sơn nói, vậy mình cũng không cần trở thành tội nhân của Cực Lạc Tịnh Thổ.

Nhìn thấy Tuệ Quang La Hán dừng lại, trong lòng Chung Sơn khấp khởi mừng thầm. Bởi vì ngay lúc nãy, kho Tuệ Quang La Hán sắp lao xuống, khí thế bạo trướng, Thiên U công chúa và mình đã bị đẩy xuống tận đáy biển, khí cơ bị chế trụ không cách nào động đậy. Nếu mình còn bị như thế, vậy khí thế của Tuệ Quang La Hán trực bức về phía Thiên U công chúa, áp lực Thiên U công chúa phải thừa nhận không nghĩ cũng biết.

Nước biển bốn phía sớm đã bị khí thể Tuệ Quang La Hán bức ép mà tách ra.

Tuệ Quang La Hán chân chừ, tốt, chần chừ là tốt.

Lúc như đang muốn đợi Chung Sơn nói tiếp, chợt Tuệ Quang La Hán vung tay lên, trong thủ chưởng đột nhiên xuất hiện một đoàn vụ khí màu ám kim. Mà bên trong vụ ẩn khí ẩn ẩn phù hiện hư ảnh một con tằm như có như không/

Hai mắt Tuệ Quang La Hán hơi trợn ngược, lật tay vung về phía trước.

“Ti”

Chung Sơn bị một cỗ khí lưu thổi bay, Thiên U công chúa bạo lộ trước mặt Tuệ Quang La Hán, vụ khí màu ám kim trực bức tới.

Chung Sơn quát to:

- Tuệ Quang, ngươi tìm chết!

Lúc này, dưới khí thế cường đại, Thiên U công chúa không động đậy dc, đoàn vụ khí ám kim được Tuệ Quang thúc dục, nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Thiên U công chúa.

“Phốc”

Thiên U công chúa thổ ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt đột nhiên xạm xuống, mà lúc này, Chung Sơn đang bị thổi bay đột nhiên có thể cử động, giống như toàn bộ khí thế của Tuệ Quang La Hán đều bị thu liễm lại vậy.

Nước biển cuộn trào mà đến, Chung Sơn vội xộc đến chỗ Thiên U công chúa.

Thiên U công chúa chịu một kích của Tuệ Quang La Hán, thân hình lảo đảo, hệt như muốn xông tới nước biển đang vọt tới vậy.

Chung Sơn không kịp nghĩ nhiều, vừa lức ôm chặt Thiên U công chúa đang lảo đảo:

- Công chúa.

Trên mặt biển đột nhiên truyền đến tiếng A Đại.

Sóng biển xung kích càng thêm mãnh liệt, nước biển cuộn trào càng thêm cuồng bạo.

Chung Sơn ôm lấy Thiên U công chúa. Kinh nghi bất định nhìn Tuệ Quang La Hán.

Một khắc này, Chung Sơn lại phải cảm nhận trước thực lực, sức mạnh tuyệt đối, trí tuệ trở nên vô dụng đến cỡ nào. Tuệ Quang La Hán, lúc này Tuệ Quang La Hán có thể quyết định nhân sinh sống chết như thế nào!

Chung Sơn dùng cương tráo che chở cho chính mình và Thiên U công chúa. Khóe miệng Thiên U công chúa trào ra một tia máu tươi, tròng mắt nhìn chằm chằm Tuệ Quang La Hán đầy vẻ thù hận.

Tuệ Quang La Hán lạnh giọng nói:

- Bồ Tát từng nói qua ta không thể giết ngươi, nhưng có thể lấy đạo kia thi triển trên thân ngươi. Thiên U công chúa, lần trước ta đã nếm thử Đại Lan Yên Vân, lần này nếm thử Ô Thần Kim Tàm(tằm) của Cực Lạc Tịnh Thổ xem. Ô Thần Kim Tàm cũng là kỳ độc trong thiên hạ, ô thần ô pháp, trừ phi Tịnh Thế Tuyết Liên, nếu không dù có Bồ Tát cũng phải chịu đại hao nguyên khí mới khu độc cho ngươi.

Thân thể Thiên U công chúa đột nhiên trở nên cực kỳ yếu nhược, chỉ có hai mắt lành lạnh nhìn Tuệ Quang La Hán. Trong mắt đầy sự phẫn nộ.

Tuệ Quang La Hán lại khẽ cười nói với Thiên U công chúa:

- Quên nói với ngươi, Tịnh Thế Tuyết Liên trong thiên hạ chỉ có ba đóa. Không! Đóa của Bồ Tát trước đây không lâu đã bị Quỷ Vương nuốt mất, vậy chỉ còn lại hai đóa.

Nói xong Tuệ Quang La Hán quay đầu bay đi, chớp mắt đã lên trên mặt biển, lành lạnh nhìn Cự Lộc Vương một cái.

Muốn hãi hại ta? Tuệ Quang La Hán mang theo một phần đắc ý, nhắm thẳng nơi xa mà đi.

Tuệ Quang La Hán rời đi, nhưng Cự Lộc Vương lại cười, Tuệ Quang La Hán thật tự tác thông minh

Cự Lộc Vương vừa ngăn cản A Đại xuống biển, vừa quát to:

- Ngư tướng, bắt lấy Thiên U công chúa, dẫn tới Thiên Không Chi Thành, để tất cả mọi người biết Tuệ Quang La Hán hạ độc chết Thiên U công chúa.

Quả nhiên kẻ cuối cùng luôn là ngư ông!

Ngư tướng mang theo một tia hưng phấn, lao thẳng xuống phía duwois.

Lúc này Thiên U công chúa đã trúng độc, trở nên vô cùng hư nhược, còn Chung Sơn lại xa xa không phải đối thủ.

Có điều, lúc đắc ý nhất thường thường cũng là lúc nguy hiểm nhất.

Thiên U công chúa đang nằm gục trong lòng Chung Sơn chợt cánh tay khẽ đẩy ra.

Một quang cầu màu lam trực vọt lên, trong lòng Ngư tướng hơi nhói, đại đao trên tay vung về hướng quang cầu màu lam.

“Hô”

Quang cầu màu lam vừa bị bổ thành hai nữa, không, không phải bổ thành hai nữa mà là căn bản không va chạm vào nhau, như hư ảnh thoáng lướt qua đại đao, tiếp đó cực kỳ quỷ dị biến lớn lên, bao bọc lấy ngư tướng vào bên trong.

Ngư tướng bị vây khốn.

Trong lòng Ngư tướng tràn đầy phẫn nộ, đại đao trong tay điên cuồng chém vào bọt khí màu lam kia, mà quang cầu màu lam cũng rung lắc không thôi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá vỡ.

Cự Lộc Vương trên mặt biển hưng phấn kêu lên:

- Cấm thần cầu? Ngư tướng đã là Hợp thể kỳ, cấm thần cầu không khốn hắn được bao lâu.

Thiên U công chúa cười thảm nói:

- Tiên sinh, ngươi mau chạy đi……

Nhìn Thiên U công chúa, nắm tay Chung Sơn xiết chặc, chạy? Lúc này Chung Sơn có thể chạy?

Chung Sơn kiên định nói:

- Không được, là ta đã hại công chúa, nhất định ta phải mang người đi.

Thiên U công chúa cười thảm nói tiếpL

- Không phải, là ta quá cố chấp, quá không muốn để mất tiên sinh, không thể trách ngươi, trời gây nghiệt chướng còn có thể sống, tự gây nghiệt chỉ có đường chết.

Tiên sinh, ngươi mau chạy đi. Cuối cùng ta còn có thể triệu hoán ra một con hổ Hợp Thể Kỳ, nó có thể diệt chết Ngư tướng. Mặc dù ta chết cũng không thể thành quân cờ cho âm mưu của chúng.

Triệu hoán? Mắt Chung Sơn khẽ sáng lên. Lúc mình ký kiệp nghị với lang tộc, nói con cháu mười đời có thể triệu hoán? Thiên U công chúa cũng làm được?

Lập tức Chung Sơn hỏi:

- Triệu hoán? Sau khi triệu hoán có phải ngươi trúng độc càng nặng.

Thiên U công chúa cười thảm nói:

- Không kịp nữa rồi, nhiều nhất là mười ngày, ta chỉ kiên trì được nhiều nhất là mười ngày, không kịp để về Đại LA tìm người khu độc. Hiện tại pháp lực mà ta có thể dùng chỉ còn lại ba thành so với lúc toàn thịnh, hơn nữa còn đang không ngừng bị thôn phệ. Hiện giờ không thể triệu hoán, tới chết sẽ không còn cơ hội nữa. Không nghĩ tới Thiên U ta lại luân lạc đến bước này.

Phía trên, Ngư tướng sắp phá mở Cấm Thần Cầu. Thiên U công chúa cũng xòe bàn tay ra, chuẩn bị triệu hoán mãnh hổ.

Đúng lúc này, Chung Sơn ôm lấy Thiên U công chúa, một tay nắm chặt tay đang muốn làm phép của Thiên U công chúa, nhẹ nhàng nói:

- Công chúa, ngươi tin ta không?

Nhìn tròng mắt Chung Sơn, không biết vì sao, tâm tình bi thương vừa nãy của Thiên U công chúa đột nhiên biến mất, theo bản năng gật gật đầu với Chung Sơn.

Chung Sơn kiên định nói:

- Được, lấy binh khí của ngươi ra, ta nắm tay ngươi, vung ra đi.

Thiên U công chúa hơi không tin, nhưng vẫn lật tay lấy ra một thanh trường kiếm.

Ngực dựa vào lưng Thiên U công chúa, quyền phải chộp tay phải nàng, cùng nắm lấy thanh trường kiếm kia, lúc này Chung Sơn chuyên chú vô cùng, chuyên chú nhìn lên trên, chuyên chú quan sát Ngư tướng trong Cấm Thần Cầu.

Chung Sơn muốn dĩ kiếm *** đao, kiên định nói:

- Ta vung, ngươi thúc giục trường kiếm, xuất một kích toàn lực. Thành bại hay không là ở một chiêu này.

Thiên U công chúa lắc đầu, trong mắt đầy buồn bã nói:

- Không có tác dụng đâu, hiện tại pháp lực của ta chỉ bằng thực lực Nguyên Anh kỳ, căn bản không đả thương được Ngư tướng, thậm chí còn không phá được Cấm Thần Cầu.

Bên tai Thiên U công chúa, Chung Sơn nhè nhẹ nói:

- Tin tưởng ta.

Nhìn thấy hai mắt kiên định kia của Chung Sơn, nghe tiếng nói nhẹ nhàng bên người, không biết vì sao, đột nhiên Thiên U công chúa khẽ cười, cười nhè nhẹ gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK