Cách đây không lâu mọi người nhìn thấy một lần nhưng không nhiều thế này, Lục Kiến Bằng ngồi trên một con hắc lang cũng mở to mắt nhìn về phía kiệu hoa.
Bởi vì trong đó có Chung Sơn, trong lòng Lục Kiến Bằng hết sức cảm thán, biết thêm một thứ tiếng vô cùng hữu dụng.
Chung Sơn tuy rẳng chỉ hiểu được lang nhưng lang lại hiểu được tiếng người nên mới có thể sai khiến đám yêu thú này hộ tống mình. Nếu như đổi lại là mình thì đã sớm quay đầu bỏ chạy từ lâu rồi.
Bên trong kiệu hoa, Chung Sơn nói:
- Hướng bắc.
Rất nhanh đám lang lao về phía bắc, và cũng rất nhanh sau đó binh sĩ Đại Vũ bay qua chỗ này.
- Hướng tây.
Chung Sơn ngồi trong kiệu hoa không ngừng chỉ huy con lang đầu lĩnh, chúng lang cứ theo sát mà chạy.
- Tiên sinh, vì sao những con lang này lại nghe lời ngươi vậy?
Thiên U công chúa ngồi bên cạnh Chung Sơn cảm thấy kỳ lạ, hỏi.
- Sư tôn từng cho ta một tấm lang lệnh, hơn nữa còn cho chúng nó đan dược làm thù lao thế nên mới có thể thỉnh được lang tộc giúp đỡ.
Chung Sơn nói.
Lang lệnh, Chung Sơn quả thực có một tấm lang lệnh. Lần trước vào Lang Vực mời Nê Bồ Tát, Bi Thanh Ti đã lấy ra cuối cùng đưa cho Chung Sơn. Thế nhưng để có thể mời được lang tộc giúp đỡ thì không thể chỉ dựa vào lang lệnh mà căn bản đó là do Chung Sơn.
- Tiên sinh quả là có rất nhiều bảo vật?
Thiên U công chúa nhìn chằm chằm vào Chung Sơn nói.
- Nếu đã gọi là nhiều thì không coi là bảo vật.
Chung Sơn lắc đầu cười nói.
Ba ngày sau, trong chiếc lều của Cự Lộc Vương.
- Khốn kiếp, một lũ khốn kiếp.
Rầm.
Cự Lộc Vương phẫn nộ tung một chưởng lật úp cái bàn trà, nổi giận đùng đùng với người quỳ xuống trước mặt.
- Vương gia, chúng thuộc hạ đã tân lực rồi!
Gã tướng lĩnh quỳ trước mặt Cự Lộc Vương ủy khuất nói.
- Tận lực, ngươi đã tận lực rồi sao? Tám trăm vạn, tám trăm vạn, A Đại, A Nhị, đám người còn lại tu vi cao nhất cũng chỉ là Kim Đan kỳ, huống hồ còn hơn tám mươi người tiên thiên, hậu thiên và một đám phụ nữ trẻ em. Thế mà chúng có thể nghênh ngang qua mặt tám trăm vạn đại quân, ngay cả một người cũng không tìm ta. Ngươi nói ngươi tận lực rồi sao? Ngươi nói cho ai nghe đây?
Cự Lộc Vương cả giận nói.
- Nhưng cứ mỗi khi chúng ta đến bọn chúng lại vừa đi. Vương gia, nhất định có người tiếp ứng Thiên U công chúa, bọn họ đã sớm ban bài người từ trước rồi.
Gã tướng lĩnh lập tức nói.
- Tiếp ứng? A Đại và A Nhị nếu không phải vạn bất đặc dĩ thì không bao giờ rời khỏi Thiên U công chúa. Có thể người dẫn dắt chúng lúc đầu là người khác rồi sau cùng mới là bọn hắn.
Vũ An bên cạnh nói.
Cự Lộc Vương bên cạnh thở sâu một hơi rồi nhìn chằm chằm vào gã tướng quỳ trước mặt.
- Tám trăm vạn đại quân, lần này nếu như không bắt được Thiên U công chúa ngươi bảo ta làm sao ăn nói với bệ hạ? Ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, đến lúc đó người bị hỏi tội trước nhất chính là ngươi.
Cự Lộc Vương trừng mắt lên nói.
- Thế nhưng vương gia, nếu như tiếp tục đi về hướng tây thì chính là biên giới của Đại Vũ là Đại Quang. Nếu chúng ta tiếp tục đuổi theo sợ gây ra mâu thuẫn giữa hai triều.
Gã tướng lĩnh nói.
- Ngươi muốn chết hay là muốn tiếp tục đuổi theo?
Cự Lộc Vương cả giận nói.
- Vâng, mạt tướng sẽ hạ lệnh tiếp tục truy đuổi.
Gã tướng lĩnh lập tức nói.
Đại Quang đế triều. Bên trong một cái trướng ở biên giới Đại Quang và Đại Vũ.
Một nam tử mặc áo bào xám chừng khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc dài trong rất hào hiệp đang ngồi sau một chiếc bàn, hai bên là rất nhiều tướng lĩnh.
- Khởi bẩm đại đô đốc, Cự Lộc Vương của Đại Vũ đế triều thống lĩnh tám trăm vạn tướng sĩ đã tới biên giới Đại Quang chúng ta,
Một gã tướng lĩnh bẩm báo.
- Ha ha ha.
Các tướng lĩnh bên trong lều đều cười ầm lên.
- Đại đô đốc, tám trăm vạn tướng sĩ truy đuổi lâu như vậy mà ngay cả bóng dáng Thiên U công chúa vẫn chưa nhìn thấy, quân đội Đại Vũ đúng là lũ vô dụng.
Một gã tướng lĩnh cười nói.
- Đúng vậy, đại đô đốc, lân này Cự Lộc Vương nhất định sẽ lưu danh ngàn đời. Toàn là một đám hậu thiên, tiên thiên mà tám trăm vạn đại quân lùng sục gần hai tháng trời vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Một gã tướng lĩnh cười nói.
- Nếu Dịch Diễn vẫn còn ở Đại Vũ một ngày nào thì các ngươi tuyệt đối không được lơ là. Các ngươi phải nhớ kỹ, vĩnh viễn không được xem thường đối thủ.
Đại đô đốc thần sắc ngưng trọng nói.
- Vâng.
Chúng tướng lập tức đáp.
- Đại đô đốc, hình như Dịch Diễn đã bị Nạp Lan Phiêu Huyết trục xuất rồi.
Có một gã tướng lĩnh nói.
- Trục xuất? Ở Đại Vũ đế triều không ai có thể trục xuất được Dịch Diễn. Chuyện lần này chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy, có thể còn có âm mưu khác.
- Đại đô đốc, âm mưu gì?
Một gã tướng lĩnh đứng giữa nói.
- Đại La thiên triều đối với Thiên U công chúa bị tám trăm vạn đại quân đuổi bắt không hề có bất kỳ phản ứng gì, đó không phải là rất bất bình thường sao? Tại sao cả tám trăm vạn đại quân mà không tìm được một đám người như vậy? Chuyện này cũng hết sức kỳ lại. Lần này vì sao lại là Cự Lộc Vương điều binh mà không phải Dịch Diễn?
Đại đô đốc nhíu mày nói.
- Đại đô đốc, theo như lời người nói thì việc Đại Vũ đuổi bắt Thiên U công chúa chỉ là giả, mục đích thật sự của họ là đánh vào Đại Quang chúng ta? Tám trăm vạn tướng sĩ do Cự Lộc Vương thống lĩnh đuổi bắt Thiên U công chúa mà Đại La thiên triều không có phản ứng gì là bởi vì Đại La thiên triều và Đại Vũ đế triều đã liên minh với nhau, chuẩn bị nhằm vào Đại Quang đế triều chúng ta sao?
Có một gã tướng lĩnh bỗng nhiên đứng lên kinh hãi nói.
Bên trong lều lớn, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn đại đô đốc, bầu không khí trở nên rất nặng nề.
- Hiện tại còn chưa chắc chắn, bệ hạ phong ta làm bình đông đại đô đốc chính là muốn ta đề phòng Đại Vũ đế triều. Ta đã điều binh từ khắp nơi tới đây, đồng thời phái người bẩm báo chuẩn bị nghênh địch. Còn về phần Đại La và Đại Vũ có liên minh hay không thì còn chưa xác định được, trong khoảng thời gian này các ngươi phải hết sức đề phòng.
Đại đô đốc nói.
- Tuân lệnh.
Chúng tướng đáp.
Trên một ngọn núi cao, có một đôi xe ngựa đang chậm rãi đi trên sơn đạo. Trên mỗi chiếc xe ngựa đều chất đầy hàng hóa, hiển nhiên là một thương đội.
Chung Sơn và Lục Kiến Bằng đang ngồi trên một chiếc xe hai ngựa kéo.
Trong thời gia này, quân đội Đại Vũ đã bị chúng ta dẫn dụ về phía bắc, mà chúng ta cũng thâm nhập vào trong Đại Quang đế triều rồi.
Chung Sơn nói.
- Đại nhân anh minh.
Lục Kiến Bằng cung kính nói,
Chung Sơn mỉm cười, dường như không quá để ý tới lời khen của Lục Kiến Bằng mà nói:
- Biên giới Đại Quang có rất nhiều chỗ giống với Kỳ Lý trấn của ngươi, bên trong những trấn đó có rất nhiều người thế nên bỗng nhiên xuất hiện mấy người các ngươi cũng không làm người khác để ý đâu.
- Vâng.
Lục Kiến Bằng gật đầu nói.
- Phía trước có năm trấn, người trong tộc các ngươi có thể yên trsi mà ở đó, những chỗ đó tuyệt đối an toàn. Còn mười người các ngươi thì lập tức vào ngay trấn kế tiếp sau đó ta sẽ dạy các ngươi thuật dịch dung, chỉ cần thay đổi một chút là người khác sẽ không nhận ra ngay.
Chung Sơn nói,.
- Đại nhân, ngươi muốn dẫn dụ truy binh sao?
Lục Kiến Bằng nhíu mày nói.
- Đã tới biên giới Đại Quang rồi thì sẽ không còn truy binh nữa, ngươi cứ yên tâm. Cùng lắm nửa thì nửa năm nữa các ngươi có thể khôi phục nguyên trạng, người của Lục gia ngươi cũng không ít, hơn nữa ta đưa cho một số đan dược thế nên nhất định có thể tu luyện nhanh hơn những người khác.
Chung Sơn nhìn chằm chằm Lục Kiến Bằng nói.
- Đại nhân tin tưởng tại hạ như vậy sao? Đại nhân không sợ ta sẽ mang theo gia tộc mà đầu nhập vào một đế triều khác sao?
Lục Kiến Bằng nhìn chằm chằm vào Chung Sơn nói..
- Ta tin tưởng thái độ làm người của ngươi, tin thái độ là người của phụ thân ngươi.
Chung Sơn nhìn chằm chằm vào Lục Kiến Bằng, trong mắt tràn ngập kiên định nói.
Thấy Chung Sơn tín nhiệm mình như vậy, Lục Kiến Bằng thở sâu một hơi rồi nói:
- Đại nhân yên tâm, Lục Kiến Bằng này đã nói là làm tuyệt đối không đổi ý,
- Được, vậy thì các ngươi cứ ở trong mấy trấn này chờ đi, nếu như có biến cố gì thì các ngươi có thể di chuyển xung quanh tam thành, mười hai trấn ở đây. Rồi sẽ có một ngày ta phái người tới tìm các ngươi.
Chung Sơn nói.
- Chờ, đại nhân, bọn ta phải đợi bao lâu?
Lục Kiến Bằng nói.
- Mười năm!
Chung Sơn hết sức chắn chắn nói.
Mười năm, phải đợi mười năm, mười năm có thể nhạt phai nhiều thứ, mười năm có thể hoàn thành nhiều việc, mười năm có thể đủ để cho mình hoàn thiện mọi thứ, kể cả Đại Tình vương triều.
- Số đan dược, linh thạch này coi như bổng lộc trong vòng mười năm của ngươi.
Chung Sơn nói.
- Bổng lộc.
Lục Kiến Bằng nhướng mày nói.
- Đúng vậy, các ngươi cứ chờ đi, rồi ta sẽ phái người tới tìm các ngươi.
Chung Sơn nhìn chằm chằm Lục Kiến Bằng nói.
- Đại nhân, yên tâm, bọn ta nhất định sẽ chờ trên mười năm. Chỉ là sau mười năm làm sao bọn ta nhận ra người của đại nhân phái đi tìm?
Lục Kiến Bằng nói.
- Đến lúc đó sẽ dùng ám hiệu, chỉ cần nói ra chữ Tình tức là người của ta. Ngươi nhớ kỹ lấy.
Chung Sơn nói.
- Vâng.
Lục Kiến Bằng đáp.
- Còn nữa, ngươi dạy gia tộc của ngươi cách tu hành àm Ngô Vạn Lý đã truyền thụ cho ngươi, nhớ kỹ không được tiết lộ với ai.
Chung Sơn nhấn mạnh.
- Đại nhân yên tâm, ta biết.
Lục Kiến Bằng gật đầu.
Chung Sơn đang ngồi đánh xe, Thiên U công chúa ngồi bên trong nhẹ nhàng vén rèm xe lên nhìn về phía thương đội Lục Kiến Bằng đã khuất rồi lại quay sang nhìn Chung Sơn.
- Tiên sinh tại sao lại không quan tâm tới đám người này nữa?
Thiên U công chúa hỏi.
- Đã vào bên trong Đại Quang rồi, nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành. Đa tạ công chúa đã thành toàn cho.
Chung Sơn nói.
- Không có gì, dọc đường nhóm người này cũng đã giúp đỡ rất nhiều.
Thiên U công chúa nói.
- Đúng vậy, trước đây dùng lang đi đường núi, bây giờ đã vào bên trong Đại Quang, lang to lớn như vậy, lại còn rất nhiều lang nên rất dễ bị lộ. Ta nguyện vì công chúa mà làm người đánh xe ngựa, chỉ là dọc đường cứ để công chúa phải lang bạc kỳ hổ (sống lang thang) mong công chúa thứ tội.
Chung Sơn nói.
- Ha ha, được đi chung đường với tiên sinh Thiên U cảm thấy vô cùng tuyệt vời. Nếu không phải nhờ tiên sinh chắc bây giờ Thiên U đã bị bắt trở lại Thiên Không Chi Thành rồi.
Thiên U công chúa nói.
- Nếu không phải bởi vì ta thì công chúa đâu bị trúng độc, không những vậy mà còn được tụ họp với A Đại, A Nhị và Cổ Lâm nữa.
Chung Sơn lắc đầu thở dài nói.
- Ngươi nhớ như vậy là tốt rồi!
Thiên U công chúa bỗng nhiên tỏ ra nghịch ngợm cười nói.
Nhìn thần tình biến đổi bất chợt của Thiên U công chúa, Chung Sơn hơi ngần người ra một chút rồi lắc đầu nói:
- Hiện tại công chúa đã khôi phục được mấy phần rồi?
- Đã hai tháng rồi, bây giờ là tu vi Tiên thiên, có lẽ vài ngày nữa sẽ đạt tới Kim Đan kỳ ép độc tố ra ngoài. Khoảng bốn mươi ngày nữa là sẽ có thể khôi phục hoàn toàn.
Thiên U công chúa nói.
- Vậy là tốt rồi.
Chung Sơn gật đầu rồi thúc ngựa đi về một con đường khác.
Bên trong lều Cự Lộc Vương.
- Vương gia đã tới biên giới Đại Quang rồi, vẫn còn tiếp tục truy đuổi vào trong địa giới Đại Quang sao?
Một tướng quân quỳ trước mặt Cự Lộc Vương nói.
Cự Lộc Vương hai mắt đầy những tia máu, một cảm giác phẫn uất tràn ngập trong lồng ngực.
Đã đuổi hai tháng, hai tháng rồi thế mà ngay cả cái bóng của Chung Sơn và Thiên U công chúa cũng không nhìn thấy được. Bọn họ còn mang theo tám mươi người mà tám trăm vạn tướng sĩ không đuổi bắt được. Lúc này còn không bị người khác cười chết sao?
- Vương gia, bởi vì đại quân chúng ta liên tục áp sát biên giới nên đại quân Đại Quang đế triều cũng không ngừng chuẩn bị.
- Tiếp, tiếp tục đuổi cho ta. Thông báo với các tướng sĩ tránh phát sinh xung đột với quân đội Đại Quang.
Cự Lộc Vương chán nản nói.
- Vâng.
Gã tướng đáp.
Bên trong trướng của Bình đông đại đô đốc Đại Quang đế triều.
- Tám trăm vạn quân đội Đại Vũ đã tới biên giới Đại Quang rồi. Hiện tại chúng ta cũng chuẩn bị đầy đủ, có phải nghênh chiến không?
Một tướng lĩnh hỏi.
Đại đô đốc mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, chúng ta đã tập hợp đủ binh lực nếu như Đại Vũ công Đại Quang chúng ta thì có thể chống lại được. Thế nhưng ta mới nhận được một tin mật báo.
- A!
Các tướng lĩnh cùng nhau nhìn về phía đại đô đốc.
- Đúng là Cự Lộc Vương đang tìm Thiên U công chúa, Thiên U công chúa hiện tại đã vào địa giới Đại Quang chúng ta, hơn nữa bản thân còn trúng độc.
Đại đô đốc cười nói.
- Tại sao lại như vậy? Đại đô đốc, quân đội Đại Vũ đều là những kẻ ngu ngốc sao? Tám trăm vạn tướng sĩ mà không đuổi bắt được đám người Thiên U công chúa, để bọn họ chạy tới đây.
Một gã tướng lĩnh không tin nói.
- Có lẽ Thiên U công chúa có vận khí tương đối tốt. Thế nhưng các ngươi yên tâm, những tin tức này cực kỳ chính xác, hơn nữa đại đô đốc Đại Vũ đế triều Dịch Diễn lúc này cũng không ra khỏi cửa và đã bị cách chức.
Đại đô đốc nói.
- Đại đô đốc, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Một tướng lĩnh nhìn chằm chằm vào đại đô đốc nói.
- Nếu như đã vào trong địa giới của chúng ta thì tự nhiên là chúng ta không thể để Cự Lộc Vương có thể tùy ý bắt thiên u công chúa được. Truyền lệnh ta, toàn lực tìm kiếm Thiên U công chúa.
Đại đô đốc nói.
- Đại đô đốc, thế vết thương của Thiên U công chúa thế nào?
Gã tướng lĩnh hỏi.
- căn cứ vào tin tình báo thì Thiên U công chúa còn hơn bốn mươi ngày nữa mới khôi phục được, trong bốn mươi ngày này thực lực suy nhược, hơn nữa trong vòng mười trượng thần thức không thể cảm ứng được nên rất dễ tìm được. Còn về phần vì sao lúc trước Cự Lộc Vương không bắt được nàng thì, ha ha, đến lúc đó sẽ biết liền.
Đại đô đốc nói.
- Vâng, đại đô đốc.
Mọi người lập tức đáp.
Đi qua một trấn nhỏ, Chung Sơn đổi hai con hắc mã khỏe hơn rồi lại tiếp tục lên đường.
- Tiên sinh, tiên sinh còn nhớ những lời lúc nãy tiểu nhị trong **** nói không?
- Người ta cũng có hảo tâm thôi mà.
Chung Sơn gật đầu noi.
- Hắn nói phía trước có quỷ, khuyên chúng ta không nên vào trong đó.
Thiên U công chúa nói.
- Quỷ? Ngoại trừ lần trước ở Phong Đô Quỷ Thành thì ta vẫn chưa bao giờ thấy quỷ, hi vọng lần này có thể nhìn thấy.
Chung Sơn cười nói.
- Quỷ là có thật nhưng trên đời này có rất ít quỷ.
Thiên U công chúa nói.
- A, công chúa đã gặp quỷ rồi sao?
Chung Sơn nghi hoặc nói.
- Đã gặp rồi, thế nhưng quỷ không thể tồn tại được trong thời gian dài, bởi vì căn bản quỷ và người là hai thế giới khác nhau. Thế gian dương khí quá nặng nên trong thời gian ngắn quỷ sẽ bị suy nhược và tan biến, trừ phi có tu giả mỗi ngày đều truyền thụ âm khí cho nó.
Thiên U công chúa suy nghĩ một chút rồi nói.
- Thì ra là có quỷ thật.
Chung Sơn nhíu mày suy tư.
- Đúng vậy, khi nào trở lại đế triều ta sẽ đưa tiên sinh tới chỗ Thiên Lao, hẳn cũng có nuôi dưỡng mấy con quỷ đấy.
Thiên U công chúa cười nói.
- Được, vậy thì đa tạ công chúa.
Chung Sơn gật đầu.
- Tiên sinh không cần khách khí với ta.
Thiên U công chúa nói.
- Hiện tại công chúa đã khôi phục được mấy phần rồi?
Chung Sơn hỏi.
- À, đã đạt đến Tiên thiên kỳ đỉnh, hai ngày nữa có thể đột phá Kim Đan kỳ.
Thiên U công chúa suy nghĩ một chút rồi nói.
- Đợi khi nào công chúa đạt tới Kim Đan kỳ thì chúng ta sẽ cáo biệt.
Chung Sơn nói.
- Ừ.
Thiên U công chúa gật đầu nói.
Dọc đường đi hai người không ngừng trò chuyện với nhau, bất qua hai người vẫn còn có chút kiêng kỵ, nên ít khi nói đến những chuyện nhạy cảm.
- Tiên sinh, phía trước là một mảnh rừng rất lớn!
Thiên U công chúa chỉ vào cánh rừng đen trước mặt.
Thiên U công chúa vừa nói xong thì Chung Sơn mở trừng hai mắt, trong lòng cảm thấy căng thẳng, quay đầu nhìn về phía Thiên U công chúa nói:
- Công chúa, đưa tay cho ta,
Thiên U công chúa thoáng có chút nghi hoặc nhưng vẫn đưa tay cho Chung Sơn.
Chung Sơn nắm lấy bàn tay Thiên U công chúa rồi kéo Thiên U công chúa vào trong lòng, ôm nàng cấp tốc chạy về phía cánh rừng.
Lúc Thiên U công chúa đưa tay ra đoán được sẽ phát sinh chuyện gì, mặt nàng đỏ lên định rút tay về nhưng thoáng cái đã bị Chung Sơn nắm lấy bàn tay nhỏ bé rồi một lúc sau gục đầu vào trong lòng Chung Sơn.
Bản năng muốn giãy dụa nhưng lý trí lại trấn tĩnh lại, thấy Chung Sơn hoảng hốt như vậy nhất định là có nguy hiểm cận kệ, bởi vậy Thiên U công chúa không nhúc nhích gì. Cứ nằm im trong lòng Chung Sơn, lắng nghe trái tim Chung Sơn đập.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Dần dần Thiên U công chúa cảm giác được tim mình dường như đập chung nhịp với trái tim Chung Sơn, tiếng tim hai người cộng hưởng lại với nhau khiến Thiên U công chúa nghe rất rõ, hai má nàng đỏ bừng lên.
Trong nháy mắt, Chung Sơn đã mang theo Thiên U công chúa chui vào trong rừng, còn chiếc xe ngừa thì hiện tại không còn tâm trí đâu để quan tâm tới nó nữa.
Bên trong rừng tối như mực, hai người tuy rằng không sợ hãi thế nhưng Chung Sơn vẫn vội vàng tìm một nơi bí mật, rồi dùng Chướng Vụ Già Thần Trận tránh người khác nhìn thấy.
- Tiên sinh, có phải đã phát hiện ra cái gì không?
Thiên U công chúa hỏi.
- Đúng vậy, đừng có lên tiếng
Chung Sơn nhíu mày nói.
Bởi vì hồng loan phấn liên ở mi tâm của Chung Sơn vẫn là màu lam, nguy hiểm, nguy hiểm cực độ, rốt cuộc là có chuyện gì nguy hiểm ở đây? Chạy, Chung Sơn chạy bốn phía thế nhưng hồng loan phấn liên vẫn không đổi màu.
Đại hung!
Tuy rằng đại hung hiện ta nhưng Chung Sơn biết đại hung chưa hẳn là không thể hóa giải được, nó cũng giống như đại cát vậy.
Bởi vậy Chung Sơn toàn lực đề phòng, không thể để xảy ra chút sai lầm nào được, tốt nhất là cứ ở nguyên chỗ này, dùng bất biến để ứng vạn biến.
Chung Sơn ngưng thần suy nghĩ, còn Thiên U công chúa thì cứ nhìn chằm chằm vào Chung Sơn, càng tiếp xúc nhiều với Chung Sơn nàng càng cảm thấy người này có nhiều bí mật. Ở Thiên Lang đảo Chung Sơn mới chỉ gần đạt tới tu vi Tiên thiên kỳ, nói cách khác hiện tại Chung Sơn cùng lắm mới chỉ hai trăm tuổi, một người tuổi còn trẻ như vậy rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật?
Thiên U công chúa không biết, đối với một nữ nhân thông minh như nàng thì càng những chuyện không hiểu càng hiếu kỳ. Thiên U công chúa cứ nhìn chằm chằm vào Chung Sơn như vậy, dường như muốn soi thấu tâm can của Chung Sơn.
Quả nhiên trong lúc Chung Sơn đang suy nghĩ thì có một đạo hoàng quang từ phía chân trời bay tới. Trên chiếc xe ngựa không có ai, con ngựa cũng đứng ở ven đường ăn cỏ, đạo hoàng quang đó liền bay về phía chiếc xe ngựa.