Mục lục
Trường Sinh Bất Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ức gia lão tổ tông gật gật đầu, trong mắt hiện lên một cỗ kinh ngạc.

Đúng vậy, từ đầu đến cuối, nhìn như Chung Sơn gặp may, cũng là từng bước kinh tâm, nhưng mà Chung Sơn một bước cũng không đi nhầm.

- Rất nhiều người ở tiểu thế giới giao tranh vạn năm, không phải vì thiên địa nghiệp vị này sao? Đại Tranh Thánh đình, Chung Sơn hắn thành công, thiên địa nghiệp vị Sinh Vị, ngã xuống thì dễ dàng, leo lên thì quá khó khăn, nếu lại có một lần như vậy, Chung Sơn không có khả năng thuận lợi như hiện tại, Chung Sơn bây giờ chỉ bảo trụ được Sinh Vị, một khi cửu tử nhất sinh qua đi, hắn sẽ dần dần ổn định!

Ức Lam Khuyết nói.

- Không sai, tổ tiên từng nhắc qua, sau khi khai thiên lập địa, rất nhiều Thiên triều ở tiểu thế giới trở thành Thánh đình trong phút chốc bị sụp đổ, lần nguy cơ này của Chung Sơn, không ngờ lại ổn định xuống! Quả nhiên như ngươi nói, người này quá lợi hại!

Ức gia lão tổ tông hít sâu một hơi nói.

- Ừ!

- Người như vậy, có thể lưu sao? Người này quá yêu nghiệt, về sau có thể hay không...?

Ức gia lão tổ tông nhíu mày nói. Trong mắt hiện lên một tia sát khí.

- Đại thế giới cũng không giống tiểu thế giới, người yêu nghiệt thì rất nhiều, nhiều thêm một cái Chung Sơn thì không nhiều lắm, ít hơn một cái Chung Sơn thì không ít lắm, nhiều địch nhân không bằng nhiều bằng hữu!

Ức Lam Khuyết nói.

- Ừ!

Ức gia lão tổ tông vẻ mặt chậm rãi hoãn xuống.

- Đến lúc đó nghe ta điều khiển là được!

Ức Lam Khuyết nói.

- Ừ!

Lăng Tiêu Thiên Đình.

Đại chiến vô cùng trực tiếp, trong nháy mắt, Nhan Hồi và Thái Sơ Thánh Vương đã chiến đấu với nhau, bầu trời xuất hiện một 13 cái đoàn ánh sáng lớn, hai cường giả tuyệt thế đã biến mất trước mặt mọi người.

Về phần người còn lại, tự nhiên nhao nhao ra tay, Vương Tiễn cùng chúng tướng tự nhiên nhao nhao rút kiếm ra tay, đám cường giả Thái Sơ cũng nhao nhao tiến vào chiến đoàn.

67 tên Đại Tiên chiến đấu, toàn trường đồ sộ biết bao.

Theo đám người Thái Sơ Thánh Vương và Vương Tiễn cố ý, chiến trường tiến dần về hướng nam, một đường đi qua, không khí không ngừng chấn động, mọi người đã sớm không thấy rõ thân ảnh của các Đại Tiên, chỉ vẻn vẹn nhìn thấy vô tận ánh sáng, còn có tiếng nổ khủng bố.

Nhan Hồi hình như thề báo thù cho Khổng Liệt Thiên cho nên muốn nhiều ít áp lực, muốn tiêu diệt Lăng Tiêu Thiên Đình.

Mà đám người Vương Tiễn cũng là hung Binh trăm chiến, cường thế vô cùng.

Khủng bố Đại Tiên chi chiến, mây trong vòng trăm vạn dặm thiên địa đều tán đi, không khí trở nên chấn động mạnh mẽ, kéo toàn bộ Lăng Tiêu Thiên Đình hơi hơi rung lên.

Chung Sơn đứng ở trên Lăng Tiêu Thiên Đình, nhìn chiến trường khổng lồ trước mắt nhíu mày.

Tiếp đó, Chung Sơn không nhìn nữa, mà lại nhìn về phía các quan viên Đại Tranh trước Trường Sinh Điện.

Nhìn đám quan viên, Chung Sơn hít vào một hơi thật sâu nói:

- Nơi này, đều là quan viên ngũ phẩm trở nên sao?

- Vâng!

Quần thần cung kính đứng.

- Trẫm quyết định hơi đột ngột một chút, nhưng mà, về sau, Đại Tranh ta còn cần các ngươi tiếp tục vận hành, ta rời khỏi Đại Tranh, nhưng mà lòng còn ở nơi này, Chung Sơn ta còn có thể trở về!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Thánh Vương tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất!

Quần thần khom người nói.

- Trẫm hy vọng là thọ cùng trời đất, Đại Tranh thọ cùng trời đất, cho nên, ở trong này trẫm làm an bài Đại Tranh về sau một chút, nhớ kỹ, trẫm an bài ngày hôm nay, chính là thánh chỉ cao nhất, mặc kệ phát sinh bất kỳ tình huống gì, ai cũng không được vi phạm, mặc kệ bất kỳ tình huống gì, có người dám chống lại, dùng tội phản quốc mà xử!

Chung Sơn ánh mắt trợn trừng nói.

- Vâng!

Quần thần cung kính đứng, tuy rằng trên mặt vẫn vô cùng thương tâm, nhưng giờ phút này, quần thần lại vô cùng trịnh trọng.

- Lâm Khiếu!

Chung Sơn kêu lên.

- Có thần!

Lâm Khiếu lập tức bước ra khỏi hàng.

- Lâm Khiếu, Đại Tranh Thánh đình quân đoàn trưởng thứ nhất, dẫn quân thiên hạ tiên phong, ngày hôm nay, trẫm ban cho ngươi Đại Tranh quân phù, tổng lĩnh tất cả binh mã thiên hạ dương gian Đại Tranh, quân lệnh như sơn!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

Khi nói chuyện, Chung Sơn lấy ra một cái binh phù bảy màu, trịnh trọng giao cho Lâm Khiếu.

- Tuân lệnh!

Lâm Khiếu cắn cắn môi, trong mắt lóe ra một tia nước mắt, nhưng cố nén lại không cho chảy ra.

Trong lúc Lâm Khiếu tiếp nhận, Chung Sơn cầm lấy binh phù không đưa, nhìn Lâm Khiếu nói:

- Lâm Khiếu, ngươi là Tướng quân theo trẫm thời gian dài nhất, cũng là trẫm Tướng quân tín nhiệm nhất, thời điểm giao binh phù cho ngươi, ta chỉ muốn dùng thân phận lão đại nói với ngươi mấy câu!

Lão đại? Nghe Chung Sơn nói vậy, loại tình cảm huynh đệ chất chứa ở trong thâm tâm Lâm Khiếu phun ra, trong lòng rất muốn kêu một tiếng đại ca. Nhưng mà, Lâm Khiếu cố nén lại, vẫn chưa kêu ra.

- Vâng!

- Lời buồn nôn, ta sẽ không nói với ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, binh phù này là ta giao cho ngươi, giao vào tay ngươi, ngươi không được đưa cho ai, mặc kệ phát sinh chuyện lớn cỡ nào, mặc kệ toàn trường là gì, nhớ kỹ, binh phù ta chỉ giao cho ngươi. Ngươi cũng chỉ có thể trả lại cho ta!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Vâng!

Lâm Khiếu gật gật đầu.

- Trong Lăng Tiêu Thiên Đình, khu vực Côn Sơn, ta luôn không cho người kiến thiết, bộ dáng vẫn là 800 năm trước, ở nơi này, ngươi, ta từng đều là tiểu binh của Đại Côn Quốc, đều ở nơi này giết địch, uống rượu, những năm ta rời đi, có rảnh thì tới xem một chút!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Vâng!

Dặn dò xong Lâm Khiếu, Chung Sơn nhìn về phía những người khác.

- Thủy Kính!

Chung Sơn kêu lên.

- Có thần!

Thủy Kính lập tức kêu lên.

- Thủy Kính, Đại Tranh Thánh đình quân đoàn trưởng thứ sáu, chấp chính có thể định nhiếp giang sơn, ngày hôm nay, trẫm ban cho ngươi Thừa Tướng Ấn của Đại Tranh, dẫn dắt tất cả quan văn ở thiên hạ dương gian Đại Tranh, chính lệnh như sơn!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

Khi nói chuyện, Chung Sơn lấy ra một cái Thừa tướng quan ấn, trịnh trọng giao vào tay Thủy Kính.

- Tuân mệnh!

Thủy Kính trang nghiêm tiếp nhận.

- Thủy Kính, ngươi là người có học vấn cao nhất Đại Tranh ta, có ngươi đảm nhiệm đứng đầu quan văn, ta yên tâm!

Chung Sơn nói.

- Tạ ơn Thánh Vương!

- Trẫm tin tưởng ngươi! Trong những ngày trẫm rời đi, trẫm để lại cho ngươi ba chữ, hy vọng ngươi nhớ kỹ trong lòng, đặc biệt thời điểm phát sinh biến đổi lớn.

Chung Sơn nói.

- Thần sẽ ghi nhớ trong lòng, xin Thánh Vương nói rõ!

Thủy Kính nói.

- Ba chữ này chính là 'Vì cái gì'?

Chung Sơn ý vị thâm trường nói.

Vì cái gì! Vì cái gì? Chỉ ba chữ này? Thủy Kính nhất thời chưa thể hiểu được, ngẩng đầu nhìn về Chung Sơn.

- Ta biết hiện tại ngươi không hiểu, nhưng mà ngươi nhớ kỹ ba chữ này, tới lúc thật sự dùng được, ngươi có thể ngộ ra tư vị trong đó!

Chung Sơn nói.

- Vâng!

Mang theo nghi hoặc, Thủy Kính gật gật đầu.

Cuối cùng, Chung Sơn nhìn về phía Thủy Vô Ngân.

- Thủy Vô Ngân!

Chung Sơn kêu lên.

- Có thần!

- Thủy Vô Ngân, Đại Tranh Thánh đình quân đoàn trưởng thứ năm, bắt đầu từ hôm nay, phong ngươi là Tử Thần Vương, là Vương tước khác họ đầu tiên của Đại Tranh Thánh đình, thay mặt trẫm dẫn dắt thiên hạ dương gian Đại Tranh, trong lúc trẫm không ở đây, tạm thay mặt trẫm quản lý thiên hạ Đại Tranh! Như trẫm đích thân tới!

Chung Sơn lại lần nữa lấy ra một khối đại ấn màu tím nói.

Tử Thần Vương? Dẫn dắt dương gian thiên hạ Đại Tranh?

Gần như mọi người đều biến đổi sắc mặt, mọi người đều nghĩ rằng người nắm quyền to thống lĩnh Đại Tranh này, Thánh Vương sẽ chọn dùng trưởng lão Nội các để định ra, cũng có người nghĩ tới muốn bổ nhiệm một Thống lĩnh Đại Tranh. Nhưng, ai cũng không nghĩ tới người này chính là Thủy Vô Ngân!

Thủy Vô Ngân là người trung tâm, nhưng mà Lâm Khiếu cũng trung tâm không kém so với Thủy Vô Ngân a, thậm chí còn hơn thế. Luận chấp chính, luận quyền mưu, Thủy Vô Ngân tuy mạnh, nhưng tuyệt đối không bằng Thủy Kính. Luận trì quân, Thủy Vô Ngân không bằng Lâm Khiếu, thậm chí cho dù chấp chính, Lâm Khiếu cũng mạnh hơn Thủy Vô Ngân!

Nhưng mà vì sao Thánh Vương lại phong hắn là Vương gia khác họ đầu tiên chứ? Tử Thần Vương? Còn để hắn có đại quyền thống lĩnh Đại Tranh? Như trẫm đích thân tới?

Gần như quan viên cả triều đều phát mộng, Lâm Khiếu và Thủy Kính tuy rằng không phản đối, nhưng trong mắt cũng lộ ra vẻ không hiểu. Thủy Vô Ngân?

Chẳng lẽ hắn rất có lòng dạ? Không đúng, Thủy Vô Ngân cũng không có lòng dạ Đế Vương đề phòng. Vì sao là hắn?

- Thánh Vương, thần không đảm đương nổi, thần vô đức, vô tài, làm sao có thể đảm đương trọng trách như thế?

Thủy Vô Ngân lập tức quỳ xuống lạy.

- Cũng chính vì đây là trọng trách, ta mới tìm ngươi, Đại Tranh cửu đại quân đoàn trưởng, vì sao để ngươi ở lại dương gian? Chính là bởi vì ngươi thích hợp nhất, trẫm sẽ không nhìn lầm. Trong lúc ta chưa trở lại, Đại Tranh từ cho ngươi quản lý mới làm được tốt nhất, tiếp ấn!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

Cửu đại quân đoàn trưởng? Chỉ có Thủy Vô Ngân mới có thể đảm nhiệm?

Quan viên cả triều không hiểu, Tiêu Vong, Dịch Diễn, Thủy Kính, Chung Chính cũng không thể đảm nhiệm nổi sao? Thủy Vô Ngân càng đảm nhiệm tốt hơn? Tại sao có thể như vậy? Dù sao, thay mặt chưởng quản Đại Tranh, cũng không có khả năng xuất hiện soán quyền a, bởi vì đầy trời số mệnh này, Kim Long số mệnh, đều là thuộc về Chung Sơn. Căn bản cướp không được. Vậy thì là cái gì?

- Thần, tuân chỉ!

Thủy Vô Ngân nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Tiếp nhận Vương Ấn màu tím.

Tử Thần Vương! Mọi người đều suy nghĩ Thủy Vô Ngân vì sao có thể được Chung Sơn lựa chọn, ai cũng không có nghĩ tới Chung Sơn lại phong hắn là Tử Thần Vương. Chung Sơn dụng ý sâu xa, có lẽ chỉ có đợi lúc chân chính dùng tới cái tên này, mọi người mới có thể bừng tỉnh đại ngộ.

- Lúc sắp đi, trẫm lại tặng ngươi một câu, nhớ ở trong lòng, khi gặp được khó khăn không thể đối mặt, ngươi nhất định sẽ dùng đến!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Xin Thánh Vương nói rõ!

Thủy Vô Ngân nghi hoặc nói.

Quần thần cùng nhau nhìn Chung Sơn.

- Khi ngươi gặp được khó khăn không thể đối mặt, ngươi tự hỏi mình một câu: Ta rốt cuộc hy vọng cái gì?

Chung Sơn vô cùng ngưng trọng nói.

Ta rốt cuộc hy vọng cái gì? Đây là có ý gì? Mọi người đều không rõ. đây cũng tính là dặn dò sao?

Nhìn Thủy Vô Ngân nghi hoặc, Chung Sơn lắc đầu nói:

- Đến lúc đó, ngươi liền ngộ được!

- Vâng!

Giống như Thủy Kính, Chung Sơn lại đánh ra một điều bí hiểm. Một cái bí hiểm mà khiến ai cũng không hiểu. Nhưng mà mọi người đều biết, Thánh Vương trịnh trọng như thế, bí hiểm này nhất định sẽ có tác dụng kinh thiên, đáng tiếc, không người nào có thể hiểu thấu.

- Chúng ái khanh còn có dị nghị gì?

Chung Sơn nhìn về phía quần thần.

- Thần chờ lĩnh mệnh!

Quần thần dập đầu.

Chung Sơn gật gật đầu, nhìn lại bốn phía, vô cùng trịnh trọng lại lần nữa nói.

- Con dân thiên hạ Đại Tranh nghe lệnh!

Chung Sơn cao giọng hô một tiếng, truyền bốn phía khắp thiên hạ Đại Tranh.

Vô số dân chúng trong thành trì còn trong đại ai, từng người vọt tới chỗ phủ Thành chủ đều tìm hiểu, chợt nghe được thanh âm của Chung Sơn, toàn bộ thân hình dừng lại.

- Trẫm tiến vào Thái Sơ Thánh Đình làm con tin, Đại Tranh Thánh đình, tạm thời do Tử Thần Vương Thủy Vô Ngân thống lĩnh, như trẫm đích thân tới!

Thanh âm truyền khắp toàn bộ thiên hạ Đại Tranh.

Trở thành hiện thực, gần như tất cả dân chúng đều biết chuyện này là thực, từng người vẻ mặt tràn ngập bi thống.

- Thánh Vương tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất!

Mọi người quay sang phương hướng Lăng Tiêu Thiên Đình cúng bái.

- Thiên hạ hưng vong, thất phu có trách, trẫm tạm thời rời khỏi Đại Tranh, thiên hạ phải cùng nhau nỗ lực!

Đây là một câu cuối cùng của Chung Sơn.

Thiên hạ cùng nhau nỗ lực? Vô số dân chúng siết chặt nắm tay, cắn răng quỳ xuống lạy, đây là một cỗ nhục nhã đến từ Thái Sơ Thánh Đình, một loại bi tráng của Đại Tranh, dân chúng thiên hạ đè nặng một cỗ nhục nhã và bi tráng này, trong lòng âm thầm phát hạ chí nguyện to lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK