Trên mặt biển, A Đại và A Nhị đã giết đến đỏ tròng mắt, nhưng hai người đã không có bài tẩy nào để lật nữa rồi. Hoàng Cực Cảnh, Cự Lộc Vương và Vũ An cũng có tu vi Hoàng Cực Cảnh. Dây dưa với hai người này, bọn họ hạ không được, chẳng lẽ phải dẫn chiến trường xuống phía dưới.?
Pháp lực Thiên U công chúa càng lúc càng yếu, nằm trong lòng ngực Chung Sơn, chỉ có thể yếu ớt vung tay lên, đem pháp lực còn lại thông qua cánh tay tận lực đẩy ra.
Một tay Chung Sơn ôm lấy Thiên U công chúa, một tay kia nắm lấy cánh tay phải nàng, cánh tay chậm rãi huy động, hai mắt sít sao coi chừng nước biển trước mặt Cấm Thần Cầu. Chung Sơn đang tìm đường vân trong nước biển kia, tìm tòi vô cùng chuyên chú.
Đột nhiên đồng khổng Chung Sơn rụt lại, bắt lấy tay phải Thiên U công chúa.
- Thúc kiếm.
Chung Sơn nhè nhẹ nói, lúc miệng khẽ nói, bờ môi vừa đúng chạm vào *** tai Thiên U công chúa.
Bởi vì tâm thần chung sơn chú nhập vào tình cảnh trước mặt nên không để ý, nhưng Thiên U công chúa lại cảm nhận được, *** tai là chỗ mẫn cảm, bị bờ môi ướt át của Chung Sơn khẽ đụng, thần kinh bất giác run lên, mặt đỏ bừng. Nhưng cánh tay vẫn thúc giục toàn lực sử ra một kiếm, còn về vung hướng nào, chính bản thân Thiên U công chúa cũng không biết.
Trong khoảng khắc Thiên U công chúa xuất toàn lực vung ra một kiếm, Chung Sơn đột nhiên thi triển thiên ma thối thể, pháp lực bản thân đồng thời cũng đồng thời toàn lực mà ra. Chỉ có hai người đồng thời rót pháp lực vào, như thế một kiếm vung ra mới không xuất hiện lệch lạc.
Thiên điều! Trãm lãng!
Dĩ kiếm *** đao, vung trời mà lên. Một kiếm vung ra, không chút kiếm khí, chỉ là một kiếm cương cực đại gần hai trăm thước, cách Cấm Thần Cầu còn một đoạn cự ly thật dài, thậm chí một kiếm vung ra, ngay cả nước biển bốn phái cũng đều bị ép tách ra.
Ngư tướng theo bản năng muốn cười. Đây là kiếm pháp gì?
Nhưng ý niệm muốn cười chỉ xuất hiện trong nháy mắt, trong lòng đột nhiên sản sinh một loại cảm nhận nguy hiểm cực độ.
Bởi vì ở chốc lát kia, trường kiếm Thiên U công chúa đang chỉ về hướng mình, trên đầu nhọn kiếm cương, vô số nước biển bắc sang hai bên như đang điên cuồng muốn chạy trốn, đúng vậy, là chạy trốn. Làm sao có thể? Chạy trốn?
Vô cùng bất khả tư nghị. Một lúc sau, toàn bộ biển lớn chợt như một tòa núi băng, dưới cự lực cực mạnh, mặt băng nứt ra, lớn dần, lớn dần, lớn dần, vươn dài ra theo một tốc độ khủng bố hướng đến phía mình.
Nước biển tách ta, điên cuồng tách ra từ chỗ trường kiếm Thiên U công chúa, giống như đang trốn tránh ôn thần. Cả biển lớn cứ như vậy, bị tách ra cực kỳ quỷ dị.
Cấm Thần Cầu bị xé ra, dưới cự lực khủng khiếp bị xé toang ra.
‘Ầm’
Một tiếng ầm vang trầm muộn. Một đoàn huyết vụ bắn ra. Cấm Thần Cầu bị chia làm hai nữa. Ngư tướng bên trong cũng bị chia làm hai nữa, chỉ lưu lại một Nguyên Thần màu lam hoảng sợ trong đó. Nước biển xé nứt còn chưa kết thúc, xé nứt thẳng đến trên mặt biển.
“Bành”
Vô tận nước biển tung trời mà lên.
Chiến đấu trên mặt biển chợt ngưng lại. A Đại, A Nhị, Cự Lộc Vương, Vũ An đều không thể tin tưởng nhìn đạo nứt vỡ cực lớn trên biển kia. Vô số nước biển đang cuồn cuộn chảy tới lấp vết nứt lại.
Trong nháy mắt, vết nứt do một kiếm Thiên U công chúa xé nứt ra đã được điền bổ, nhưng một kiếm vừa rồi lại chôn sâu trong lòng chúng nhân, uy lực của nó, bốn người trên mặt biển đều có thể vung ra được. Một kiếm toàn lực của Hợp Thể trung kỳ, nhưng trạng thái lúc này của Thiên U công chúa là gì? Chung Sơn lại có tu vi gì? Ngay cả trong lòng Chung Sơn cũng tràn đầy bất khả tư nghị, làm sao có thể có loại chuyện này?
Thiên U công chúa trờn tròn mắt nhìn tay phải chính mình, nó còn nằm trong tay Chung Sơn, một chiêu lúc nãy là do mình tung ra ư? Làm sao có thể? Thực lực hiện tại của bản thân như thế nào, chính nàng là người rõ nhất, mà năng lượng Chung Sơn rót vào trong trường kiếm nàng cũng biết rõ, không hợp lý, quá không hợp lý!
Bốn phía chìm vào yên tĩnh, chỉ có Nguyên Thần Ngư tướng hoảng loạn chạy lên trên.
Quá đáng sợ, Thiên U công chúa này quá đáng sợ. Trong nháy mắt Ngư tướng nổi lên mặt biển, vừa đúng lúc A Đại hồi thần lại, lật tay vung một chưởng, đem Nguyên Thần Ngư tướng diệt đi. Tiếp đó, thân hình bắn thẳng xuống, chớp mắt xuất hiện bên người chung sơn.
A Nhị cũng như thế, nhanh chóng lao vọt xuống. Vũ An và Cự Lộc Vương liền đuổi gấp theo.
Lại cầm cự……
Chung Sơn kêu lên:
- Cự Lộc Vương, ngươi có biết vì sao Tuệ Quang La Hán lại gấp gáp trở về không/
Cự Lộc Vương khẽ cười lạnh, vì sao Tuệ Quang La Hán trở về? Đương nhiên Cự Lộc Vương biết, mục đích của Tuệ Quang La Hán chỉ là hạ độc, hạ độc xong đương nhiên trở về quan chiến.
Chung Sơn quát to:
- Thánh địa Cực Lạc Tịnh Thổ có pháp bảo cấp nào? Đến nỗi nguyên khí Đại Uy Thiên Long Bồ Tát bị tổn hại cũng dám ứng chiến? Các ngươi đi ra đuổi theo chúng ta, mà Thiên U công chúa lại cầm lấy được pháp bảo. Nạp Lan đại đế nguy rồi!
Chung Sơn há miệng nói mò, có thể dọa ngươi sợ là tốt nhất, bất kể có đúng hay không?
Chung Sơn lại nói tiếp:
- Mạng sống công chúa chỉ còn mười ngày, ngươi ngăn cản chúng ta thì đã thế nào? Huống hồ ngươi ngăn cản được chúng ta ư? A Đại, A Nhị cầm chân các ngươi, ta có thể mang công chúa rời đi.
Lập tức A Đại, A Nhị bước lên đứng trước mặt Chung Sơn. Biểu tình Cự Lộc Vương đột nhiên trở nên âm tình bất định.
Miệng Chung Sơn nói không ngừng:
- Nạp Lan đại đế có thể không chết, nhưng quyền lực tổn thất mạnh.
Đến lúc đó ai được tung hô, ai là quyến châu bá đế?
Dịch Diễn, nhất định là Dịch Diễn. Phẫn nộ trong lòng Cự Lộc Vương liền bị khiêu lên.
Cự Lộc Vương nói:
- Được, chỉ có mười ngày, công chúa, ngươi bảo trọng.
Tiếp đó, Cự Lộc Vương mang theo Vũ An bay lên mặt biển, vội vội vàng vàng xông về Thiên Không Chi Thành, xông về Kinh Đào hải.
Ngoại địch rời đi, Chung Sơn thở dài một hơi.
Lập tức cùi đầu nói với Thiên U công chúa:
- Công chúa, yên tâm, có ta ở đây, ngươi khẳng định sẽ không có việc gì!
Thiên U công chúa nở ra nụ cười yếu ớt với Chung Sơn, tiếp theo hướng về phía A Đại và A Nhị, hư nhược nói:
- A Đại, A Nhị trong lúc ta hôn mê, hết thảy phải nghe theo lời sắp đặt của tiên sinh.
Hai người đồng thanh tuân mệnh.
- Vâng.
Thiên U công chúa gật đầu mãn ý, đột nhiên ngất đi.
Nhìn công chúa hôn mê, trong lòng Chung Sơn hơi nhói lên, tất phải nhanh chóng tìm chỗ thích hợp mới được.
- A Đại, A Nhị, giờ chúng ta phải toàn lực chạy về hướng tây.
A Đại, A Nhị ứng thanh.
- Vâng.
Một ngày sau, trong một mảnh thâm sơn.
Bên ngoài là một kỳ trận, khiến cho người ngoài vô ý lơ là mà qua.
Bên trong, A Đại, A Nhị nôn nóng đứng thẳng, Chung Sơn ôm lấy Thiên U công chúa.
Sau một ngày toàn lực chạy trốn Chung Sơn mới cảm thấy an toàn, dừng chân nghỉ lãi trong phiến thâm sơn này.
A Đại nôn nóng nói:
- Tiên sinh, giờ làm thế nào? Thần thức, Nguyên Thần trong cơ thể công chúa đã bị Ô Thần Kim Tàm làm ô uế. Trong chín ngày nưa. Nguyên Thần công chúa sẽ kiệt quệ mà chết.
Chung Sơn hít sâu một hơi, cánh tay khẽ vẫy, ở trước mặt liền xuất hiện một kiệu hoa cực lớn.
Một kiệu hoa mười sau người khiêng, đây là thứ Chung Sơn chuẩn bị trước ở Thiên Lang Đảo, vì đi tiếp Thiên Linh Nhi mà chuẩn bị, không nghĩ tới sẽ dùng ở nơi này.
Nhè nhẹ đặt Thiên U công chúa vào kiệu hoa, bên trong nhìn như một gian phòng nhỏ, dùng để nghỉ ngơi cực thư sướng.
Chung Sơn nói với hai người:
- Các ngươi đừng tiến đến, canh chừng bốn phái, không để bất cứ cái gì quấy nhiễu, không được dùng thần thức dò xét.
Hai người lập tức nói:
- Vâng.
Tiếp theo hai người vôi lui ra, Chung Sơn vẫn cảm thấy chưa đủ bảo hiểm lại thiết trí một kỳ trận cách tuyệt thần thức và thanh âm ở bên ngoài kiệu hoa.
A Đại và A Nhị liếc mắt nhìn nhau, song không ai nói gì thêm.
Trong kiệu hoa, Chung Sơn nhìn Thiên U công chúa, trong lòng Chung Sơn đầy cảm thán. Bởi vì chính mình nên Thiên U công chúa mới bị thế này,nếu không phải vì mang mình đi, hiện tại nói không chừng đã sớm hội họp cùng đám người Cổ Lâm, Thủy Kính.
Chung Sơn lật tau, nhè nhẹ lấy ra đóa Tịnh Thế Tuyết Liên của mình.
Cái thế giới này không ngờ xảo hợp đến vậy. Tịnh Thế Tuyết Liến, trong thiên hạ chỉ có ba đóa, mình lại có được một đóa. Kỳ thực Chung Sơn còn chưa biết, Ô Thần Kim Tàm là một loại độc nhờ Tịnh Thế Tuyết Liên mới chế ra được. Nếu Đại Uy Thiên Long Bồ Tát không có Tịnh Thế Tuyết Liên, vậy căn bản không có loại độc này, chính bởi thế nên Tuệ Quang La Hán mới thi triển kỳ độc này với Thiên U công chúa.
Tuy Chung Sơn chưa biết nhiều về tác dụng của Tịnh Thế Tuyết Liên, nhưng thúc giục cơ bản nhất thì vẫn còn biết, liền đem Tịnh Thế Tuyết Liên đặt lên đỉnh đầu Thiên U công chúa. Tay khẽ thúc động pháp quyết.
“Ông”
Một cỗ bạch quang nhu hòa tuôn vào thân thể Thiên U công chúa.
Lúc này trên bạch quang, giống như có một con tằm lớn màu ám kim đang điên cuồng vặn veo.
“Ba”
Đại tàm nổ tung, nổ thành năng lượng, màu ám kim, lần nữa che phủ lên người Thiên U công chúa. Chung Sơn cứ tiếp tục thúc giục như vậy, chỉ thấy từng điểm từng điểm năng lượng ám kinh dần tan biến. Có điều tốc độ thế này vẫn quá chậm, hiển nhiên không phải nhất thời nửa khắc là có thể khu trừ sạch sẽ được.
Khi Chung Sơn khu độc, trên Kinh Đào hải, Nạp Lan đại đế và Đại Uy Thiên Long Bồ Tát còn đang chiến đấu. Kinh Đào hải đã khô cạn, phía dưới chi chít những vết rách, lúc này hai người đang chiến đấu trên trời.
Cự Lộc Vương và Tuệ Quang La Hán đứng cùng một chỗ, ngẩng đầu lên trời.
Đúng lúc này, đột nhiên Tuệ Quang La Hán mở trừng hai mắt, khẽ vẫy tay, một đoàn khí tức màu ám kim hiện ra. Bên trong là hư ảnh của một con tằm đang thống khổ vặn vẹo, chớp mắt con tằm kia đã tán đ.
Tuệ Quang La Hán liền lấy ra ‘Ô Thần Kim Tàm’. Cự Lộc Vương cảnh giác, sá dị hỏi:
- Làm sao vậy?
Tuệ Quang La Hán trừng lớn mắt nói:
- Lúc Bồ Tát luyện chế Ô Thần Kim Tàm là một đôi, nếu cường giả khu trừ, vậy hai phần không có ảnh hưởng, như nếu dùng Tịnh Thế Tuyết Liên tịnh hóa một con, vậy con khác tất sẽ chịu ảnh hưởng, cũng tiêu tán theo.
Cự Lộc Vương dự cảm một tia bất hảo:
- Là có ý gì?
Tuệ Quang La Hán nói:
- Thiên U công chúa cũng có một đóa Tịnh Thế Tuyết Liên? Nàng đang tịnh hóa con Ô Thần Kim Tàm kia…