Chung Sơn tuyên bố xong phần danh sách này thì bãi triều.
Đồng thời không lâu sau phần danh sách này được bố cáo ra ngoài, rất nhanh truyền tới trong tai một số người hữu tâm.
Nửa năm sau, tại một khe núi ở dương gian, nơi đây vô cùng hoang vu, bốn phía không có bất kỳ tông môn nào, yêu thú cũng rất ít tới đây.
Trong khe núi có rất nhiều cung điện, có một ít người lánh đời ở đây.
Tại trung ương đại điện, một gã nam nhân áo bào xanh khoanh tay nhíu mày suy tư, mọi người bên cạnh truyền nhau một khối ngọc giản nhìn xem.
Nam nhân áo bào xanh đúng là Ức Lam Khuyết ở âm phủ, thiếu chủ Ức gia nhận được Thần thú Côn Bằng, hiện giờ chính là gia chủ Ức gia, Ức Lam Khuyết.
- Khuyết nhi, Chung Sơn sao lại an bài như vậy? Chẳng nhẽ không lo cường giả ở ngoài tiểu thế giới sao?
Ức gia lão tổ tông hỏi.
- Không, Chung Sơn tính mưu nghiêm cẩn biết bao, phần danh sách này, khẳng định là một điểm cũng không thể tăng không thể giảm, mỗi một danh ngạch đều có dụng ý của hắn.
Ức Lam Khuyết lắc đầu nói.
- Chúng ta khi nào thì rời khỏi giới này?
- Chờ Chung Sơn khai thiên đi!
Ức Lam Khuyết trầm giọng nói.
- Khai thiên? Hiện ở bên ngoài đã loạn thành một mớ, cường giả tập hợp, đợi khi khai thiên, tiểu thế giới này còn không trong chốc lát bị san thành đất bằng mới là lạ đấy?
- Không, chúng ta phải đợi khai thiên, thứ nhất, ta muốn xem một chút, xem Chung Sơn khai thiên như thế nào, thứ hai, thừa dịp những năm này, sử dụng Hiểu Mộng Pháp thuyết phục đám gia tổ bên ngoài, tận lực để cho bọn họ làm theo ta nói mà làm!
Ức Lam Khuyết trầm giọng nói.
- Làm gì?
Ức gia lão tổ tông nghi hoặc hỏi.
- Ta muốn kết một phần thiện duyên!
Ức Lam Khuyết trịnh trọng nói.
- Thiện duyên? Ngoại giới nhiều cường giả như vậy, Chung Sơn có thể ứng phó đủ sao?
- Ta tin tưởng, Chung Sơn khẳng định có thể, cho dù giới này hóa thành bột mịn, khẳng định Chung Sơn cũng có thể đào thoát, nhân vật như thế, sớm muộn gì ở đại thế giới sẽ tỏa sáng rực rỡ, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!
Ức Lam Khuyết khẳng định nói.
- Được rồi, dù sao ngươi là gia chủ!
- - -
Lăng Tiêu Thiên Đình!
Sau khi Chung Sơn an bài xong thì đi tới hậu cung.
- Lão gia, ngươi nói trăm năm sau, chúng ta phải làm sao?
Bảo Nhi thử hỏi.
- Cùng đi âm phủ!
Chung Sơn khẳng định nói.
- Ta không đi!
Bảo Nhi lắc đầu.
- Ta cũng không đi!
Cổ Thiên U lắc đầu.
Bi Thanh Ti cũng lắc đầu, Thiên Linh Nhi cũng cự tuyệt nói:
- Ta cùng không đi đâu!
- Chuyện gì vậy?
Chung Sơn mày nhăn lại.
- Chúng ta muốn cùng ngươi cùng đối mặt với cường địch đại thế giới, chúng ta cũng muốn ở dương gian!
Bảo Nhi nói.
Bảo Nhi nói xong, chúng nữ đều gật gật đầu.
- Dương gian quá nguy hiểm! Hay là cứ đi âm phủ đi!
Chung Sơn an ủi nói.
- Đối với chúng ta mà nói, bất kể ở dương gian hay là âm phủ cũng không khác nhau à, cỗ cảm giác bị nhìn chằm chằm kia, chưa từng có chút lơi lỏng. Cho dù chúng ta đến âm phủ thì giải quyết được gì? Đại năng đại thế giới nhìn chằm chằm chúng ta, vẫn có thể sau khi khai thiên buông xuống âm phủ được à!
Bảo Nhi nói.
- Nhưng cũng có thể không đi xuống a?
Chung Sơn mang theo vẻ mong đợi nói.
- Có thể cách hàng rào hai giới từ đại thế giới quan sát tiểu thế giới chúng ta, thực lực của bọn họ còn kém sao? Cứ vậy tránh né, không bằng chúng ta đối mặt thẳng thắn, lần trước Thiên Thần Tử muốn gây hại cho chúng ta, bọn họ còn bảo hộ chúng ta, ta nghĩ, chắc là không có nguy hiểm quá lớn à, ít nhất bọn họ sẽ không làm tổn thương chúng ta!
Cổ Thiên U ở một bên phân tích nói.
Chung Sơn lắc đầu!
- Lão gia, ngươi để cho chúng ta tùy tiện một chút đi, chúng ta lo lắng cho ngươi, ngươi để chúng ta ở lại dương gian với ngươi đi!
Bảo Nhi chờ đợi nói.
Chúng nữ cùng nhau nhìn về phía Chung Sơn.
Chung Sơn nhắm mắt, nhíu chặt mày, nhéo nhéo hai bên đầu, hiển nhiên vô cùng muộn phiền.
- Chung Sơn, chuyện gì vậy?
Thiên Linh Nhi hỏi.
- Thiên U, trí mưu của ngươi cao nhất, ngươi chắc là cũng đoán được sau khi khai thiên sẽ xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Đúng! Ta cũng đều nói qua cho mọi người. Cũng vì đoán được kết quả này, cho nên chúng ta mới không muốn xuống âm phủ.
Cổ Thiên U lắc đầu nói.
- Bị đại năng nhìn chằm chằm, dương gian hay âm phủ kỳ thật đều giống nhau, ta luôn luôn ôm một tia may mắn, nhưng ta biết một tia may mắn kia cũng không thật, đám người các ngươi đều muốn ở lại dương gian, vậy lưu lại đi, chúng ta cùng nhau nghênh đón thần phật đầy trời này!
Chung Sơn hai mắt mở ra nói.
- Ừ!
Chúng nữ gật gật đầu.
- - - - - -
Thời gian trăm năm loáng cái đã qua, mười đại quân đoàn trưởng, mỗi người đều đạt tới phàm nhân đại viên mãn, chỉ chờ Chung Sơn khai thiên.
Là một ngày đầu tuần tháng 7, ngày hôm nay là ngày Đại Tranh khai thiên.
Ở chỗ cửa hai giới, dương gian có một cái Lăng Tiêu Thiên Đình, âm phủ cũng có 1 cái. Trong khoảng thời gian này, Lục Kiến Bằng lại lần nữa chế tạo một cái thành trì bay trên trời. Xương Kinh được thiết lập ở trên đó. Tòa thành trì này tên là Xương Kinh, là trái tim của Đại Tranh âm phủ.
Chổ cửa hai giới, bất kể là âm phủ hay là dương gian, đều hội tụ rất nhiều binh mã thiên hạ.
Quân đội tinh nhuệ của Đại Tranh Thiên triềuđều tập trung đến đây, thanh thế cực lớn. Mọi người đều biết, hôm nay là một ngày trọng đại, một ngày trọng đại trong vô số tháng ngày.
Thánh thượng nếu đã khai thiên lập địa, Thánh thượng muốn dẫn theo cả thiên hạ phi thăng Tiên giới.
Toàn bộ thiên hạ đều là của Chung Sơn, khắp thiên hạ đều sùng bái Chung Sơn, bởi vậy, mọi người đều tin tưởng, Thánh thượng nhất định sẽ thành công, nhất định có thể khai thiên thành công.
Trên Lăng Tiêu Thiên Đình, chỗ Nam Thiên Môn bốn đại hoàng hậu đang đứng, Chung Thiên, Thủy Kính, Thủy Vô Ngân, Thi tiên sinh, Lâm Khiếu, Thiên lão, Hạo Mỹ Lệ, Đế Huyền Sát, Dần Lạc Nhật, Quy Xà với quần thần dương gian.
Âm phủ Xương Kinh, chỗ Nam Thiên Môn, Chung Chính, Tiên Tiên, Dịch Diễn, Tiêu Vong, Diêm Trùng Chi, Vương Khô, Triệu Sở Hướng, Liễu Vô Song, Nê Bồ Tát, Lục Kiến Bằng cùng quần thần âm phủ đang đứng.
Sau lần khai thiên thành công, quần thần sẽ một phân thành hai, âm dương xa cách.
Dưới vạn chúng chú mục, gần như mọi người đều về chỗ cửa hai giới.
Chổ cửa âm dương hai giới, bản thể Chung Sơn đứng đó, đầu đội màu vàng bình thiên quan, mặc vân yên bào chín con rồng. Khoanh tay mà đứng, hai mắt nhắm chặt.
Âm phủ chỗ của hai giới, ảnh thân Chung Sơn đứng đó, cũng đầu đội màu vàng bình thiên quan, mặc vân yên bào chín con rồng. Khoanh tay mà đứng, hai mắt nhắm chặt.
Chung Sơn đã đứng đó hai canh giờ, cũng chưa hề làm gì, hình như đang cảm thụ tiểu thế giới lần cuối cùng, cảm thụ quyền lợi cực hạn này.
- Oanh.................!
Trên bầu trời dương gian một tiếng nổ vang lên, vô tận lôi vân nhanh chóng tụ tập tới. Trong lúc hai mắt Chung Sơn vừa mở ra, bắt đầu dẫn động thiên uy.