- Khởi bẩm thế tử, ngày đầu tiên bỏ phiếu đã có thành tích rồi. Thủy Thiên Nhai chỉ có tám nghìn phiếu, còn ta được ba vạn sáu nghìn phiếu, gấp bốn lần hắn.
Mạc Bách Lý kích động nói.
- Đây mới chỉ là ngày đầu tiên, vẫn còn rất nhiều ngày nữa mới kết thúc. Huống hồ ngươi có ưu thế lớn như vậy, nếu như ngươi không đạt được thành tích này thì chắc chắn xấu hổ mà chết mất.
Thủy Kính tiên sinh lắc đầu nói.
- Đúng, tiên sinh nói đùng.
Mạc Bách Lý lập tức nói.
- Được rồi, chuyện tung tin đồn của Thủy Thiên Nhai có biến chuyển không?
Thủy Kính tiên sinh hỏi.
- Tiên sinh, tại sao ngày nào ngươi cũng hỏi việc này vậy? hiện tại càng ngày càng không có người tin vào những tin đồn của Thủy Thiên Nhai tung ra.
Cổ Lâm bên cạnh cười nói.
- Không, tiên sinh, ngày hôm qua đã phát sinh quái sự.
Mạc Bách Lý nói.
- Sao.
Thủy Kính tiên sinh nhìn chằm chằm vào Mặc Bách Lý.
- Hình như Thủy Thiên Nhai đã phái ra ba nghìn người để đi tuyên truyền. Theo như lời những người chúng ta phái đi nói, mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi chỗ đều có ba đợt người, hơn nữa số ngày số người càng nhiều hơn. Ba đợt người nói liên tục, càng nói càng hăng, dường như Đại Vũ đế triều đã xé bỏ hiệp nghị, ngay ngày mai sẽ tấn công vào Vô Song Thành.
Mặc Bách Lý nói.
- Ba nghìn người? Không đúng trước đây căn bản không có bất kỳ một tin tức gì, ba nghìn người không phải là một con số nhỏ, hơn nữa nghe nói mỗi người đều đi tuyên truyền rất đúng chỗ.
Thủy Kính tiên sinh cau mày suy tư.
- Thủy Kính, có phải Thiên U điều động số người này không?
Cổ Lâm lo lắng nói.
Thủy Kính lắc đầu nhìn về phía Mặc Bách Lý hỏi:
- Ba đợt người đó không phải xuất hiện một lần mà mỗi lần có một người xuất hiện đúng không?
- Hình như là vậy.
Nghe Mặc Bách Lý nói vậy, Thủy Kính tiên sinh mỉm cười nói:
- Thiên U công chúa quả thật là quá thông minh.
- Làm sao vậy, Thủy Kính?
Cổ Lâm hỏi.
- Chỉ có một nghìn người, chỉ với một nghìn người thay phiên nhau khiến cho cục diện bây giờ đã sống lại.
Thủy Kính tiên sinh cau mày nói.
- Tiên sinh, chúng ta có nên làm như vậy hay không?
Mặc Bách Lý lập tức hỏi.
- Không, chúng ta khác đối phương, đối phương muốn tạo ra nguy cơ để nhân tâm hoảng sợ, còn chúng ta thì muốn ổn định lòng dân. Bơi vậy nếu như làm theo bọn họ, hiểu quả nhất định không bằng. Thiên U công chúa quả nhiên lợi hại.
Thủy Kính tiên sinh lắc đầu tán thưởng.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ.
Cổ Lâm lập tức lo lắng hỏi.
- Một nửa số người thì cứ ở nguyên tại chỗ, một nửa còn lại thì di chuyển. Người dân Vô Song Thành sẽ càng mong muốn hòa bình yên ổn hơn.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Đúng.
Mặc Bách Lý đáp.
Kỳ thực Thủy Kính tiên sinh vẫn còn chưa nói hết câu, tuy rằng người dân Vô Song Thành, rất mong muốn hòa bình yên ổn nhưng lại càng lo lắng như có chiến tranh xảy ra.
…………………………………………� � �………..
Hai tháng sau.
Chung Sơn đang ở bên ngoài, đại đao dựng thẳng lên, tập trung chân nguyên.
Cách một khoảng rất xa.
Chung Sơn hung hăng đánh một đao xuống, nhị thập trượng đao cương chém thẳng xuống.
Ầm!
Một đạo lôi điện đánh xuống, một gốc cây đại thụ phía xa nổ tung lên, có thể nói câu cây đó hầu như không còn gì nữa.
Vô số mảnh vụn cháy đen bay đầy trời, một đao kinh khủng, một đao lôi điện kinh khủng.
Lôi ngục thuần dương đao pháp: Thiên địa lôi phạt.
Đây không còn là đao pháp Tiên thiên kỳ nữa mà đã trở thành pháp thuật. Thiên địa lôi phạt, không chỉ mang tên của đao pháp mà chính là mang tên của pháp thuật. Trước đây Chung Sơn chỉ có thể phóng ra một chúc đao cương, nhưng bây giờ theo đao cương đó, lấy thuần dương khí phóng ra một đao lôi trụ.
Tuy bây giờ mới chỉ đạt được như vậy thế nhưng một khi tu vi tăng thì sức mạnh của lôi trụ cũng tăng. Hơn thế nữa, không chỉ có một đạo lôi trụ mà một đao thiên địa lôi phạt đánh ra, bốn phương tám hướng đều tràn ngập lôi trụ.
Một lượng lớn lôi trụ điên cuồng, chiêu thức mạnh mẽ, công pháp mạnh mẽ, thế nên cũng khó trách cả nghìn năm không có ai trong Khai Dương Tông luyện được.
Kim Đan kỳ tầng hai. Chung Sơn vui sướng thu đao, rốt cuộc thì đã đột phá được rồi, vận khí tới người quả thực tu hành rất nhanh.
- Ha ha, chúc mừng tiên sinh, thần công đã vượt qua tầng thứ nhất.
Thiên U công chúa đứng cách đó không xa vỗ tay tán thưởng.
Chung Sơn thu đao, quay đầu nhìn lại thì thấy Thiên U công chúa mang theo A Đại, A Nhị và Thủy Thiên Nhai đang đứng chờ.
Trong lúc luyện công bị Thiên U công chúa nhìn thấy nhưng Chung Sơn không để bụng. Đơn giản chỉ là công pháp tăng, Thiên U công chúa cũng có thể nhận ra được.
- Công chúa chê cười rồi.
Chung Sơn lắc đầu cười cười nói.
- Mời ngồi.
Thiên U công chúa lập tức chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói.
Chung Sơn cũng không khách khí mà ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng ngấp một ngụm trà cảm thấy bao nhiêu sức lực vừa tiêu hao nay dường như đã hồi phục.
- Tình hình bỏ phiếu trong thành gần đây thế nào rồi?
Chung Sơn hỏi.
Thiên U công chúa mỉm cười nhưng không nói, để cho Thủy Thiên Nhai trình báo.
- Tiên sinh, hiện tại Mặc Bách Lý có một trăm vạn phiếu, ta có hai mươi ba vạn phiếu.
Thủy Thiên Nhai nói.
- Sao? Bình thường thì chúng ta tuyên truyền có nguy cơ chiến tranh, Mặc Bách Lý tuyên truyền thời đại hòa nình ở ngay biên giới hai triều thì hẳn nguy cơ chiến tranh của chúng ta sẽ kích động dân chúng nhiều hơn chứ. Tại sao lại có ít phiếu như vậy?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Những người chúng ta phái đi tuyên truyền đã tận lực rồi. Thế nhưng nhân số quá ít, không bằng được với Mặc Bách Lý. Chúng ta có một nghìn người nhưng bọn họ có ba nghìn người.
Thủy Thiên Nhai nói.
- Nhân số không đủ.
Chung Sơn nói.
- Đúng.
Thủy Thiên Nhai nói.
- Một nghìn người mà còn chưa đủ sao? Toàn bộ Vô Song Thành chỉ có bảy mươi hai khu thương nghiệp, như vậy mỗi khu thương nghiệp bình quân có mười bốn người, như vậy mà còn chưa đủ sao?
Chung Sơn trừng mắt nói.
- Một khu thương nghiệp dù sao cũng quá rộng lớn, hơn nữa còn rất nhiều tửu lầu. Mười bốn người chạy khắp các chỗ đó xem ra không đáng kể lắm.
Thủy Thiên Nhai lo lắng nói.
Chung Sơn ngây người nhìn Thủy Thiên Nhai, sau đó thần tình trở nên hết sức nghiêm túc.
Nhìn thần tình của Chung Sơn, Thiên U công chúa mỉm cười.
Chung Sơn không hề tức giận mà nhanh chóng trấn tĩnh tinh thần sau đó quay sang nói với Thủy Thiên Nhai:
- Thủy đại nhân, vậy đi. Ta đưa ra một biện pháp ngươi hãy làm theo.
Tiên sinh cứ nói.
Thủy Thiên Nhai lập tức đáp.
- Sau này không nên đến tửu lầu để tuyên truyền nữa.
Chung Sơn nói.
- Thế nhưng tửu lầu là nơi có lượng người qua lại lớn nhất, đâu có nơi nào có thể tuyên truyền nhanh hơn chỗ đó.
Thủy Thiên Nhai nghi hoặc nói.
- Thế nhưng có nhiều tửu lầu như vậy ngươi có thể chạy khắp tất cả sao?
Chung Sơn hoi.
- Vậy thì? Thủy Thiên Nhai nhăn mặt nói.
- Ngươi xem xem còn chỗ nào có nhiều người qua lại nữa không?
Chung Sơn hỏi.
- Ừ.
Thủy Thiên Nhai nhíu mày suy tư.
- Quảng trường, tất cả mọi người đi qua các thương điếm, tửu lầu, đều phải đi qua quảng trường, đặc biệt các lối rẽ đều thông ra quảng trường. Những nơi như vậy mới thích hợp để tuyên truyền.
Chung Sơn nói.
- Ở chỗ nào? Có phải quá khuếch trương hay không? Nếu như làm như vậy thì chỉ có những người mù quáng mới tin, còn những người sáng suốt thì nhìn họ đã biết là giả rồi.
Thủy Thiên Nhai cau mày nói.
- Chỉ có người mù quáng mới tin? A, Thủy đại nhân cũng biết điều này à? Nếu đã biết thì còn sợ gì, chỉ cần một người tin thì sẽ có một nghìn người tin, phải để cho bọn họ náo loạn lên, khiến cho tất cả mọi người đều biết ngươi. Ngươi phải để cho những người tuyên truyền chạy qua từng khu thương nghiệp đỏ mặt tía tai hô lên như vậy thì mới có nhiều người tin vào điều đó. Đồng thời phải viết ra những tờ truyền đơn rồi phát cho những người trên đường.
Chung Sơn nói.
Nghe Chung Sơn nói những lời này, Thủy Thiên Nhai nuốt nuốt nước bọt, há miệng một hồi lâu mà không phát ra được tiếng nào.
- Thủy đại nhân, ngươi phải biết rằng hiện nay đang tranh cử giống như một cuộc chiến, ngươi phải tập trung vào đó, thắng hay bại đều trong chớp mắt, được làm vua thua làm giặc, thủ đoạn chỉ là một quá trình mà thôi. Hầu hết người dân trong Vô Song Thành đều là thảo dân, kỳ thực đối với rất nhiều thảo dân mà nói thì họ đều không thèm để ý đến việc ai làm thành chủ, chỉ cần có thể đảm bảo cho họ được an toàn sinh sống là đủ rồi. Hiện tại chính là người đang cảm hóa bọn họ, khiến cho bọn họ tin rằng tài năng của ngươi của thể đảm bảo sự an toàn đó, nguy cơ chiến tranh tới, chỉ có ngươi mới đủ tài năng để hóa giải nguy cơ này.
Chung Sơn giải thích.
- Thiên Nhai thụ giáo, đa tạ tiên sinh.
Thủy Thiên Nhai quay sang cung kính cúi đầu với Chung Sơn.
- Ừ, ngươi tiếp tục đi tuyên truyền đi.
Chung Sơn nói.
- Vâng.
Thủy Thiên Nhai lập tức gật đầu sau đó quay sang cáo từ Thiên U công chúa rồi nhanh chóng ly khai.
Đợi Thủy Thiên Nhai ly khai, Thiên U công chúa nhấp một ngụm trà rồi cười nói:
- Kế sách của tiên sinh quả thực là thiên mã hành không, Thiên U bội phục.
- Công chúa quá khiêm tốn rồi.
Chung Sơn lắc đầu cười nói.
- Thiên U không hề khiêm tốn, tiên sinh ra hết kế này đến kế khác, quả thật làm cho Thiên U mở rộng tầm mắt.
Thiên U công chúa cười nói.
- Ha ha, kế thành liên hoàn mới là kế.
Chung Sơn cười nói.
- Khá lắm, kế thành liên hoàn mới là kế, Thiên U thụ giáo.
Thiên U công chúa cười nói.
- Ha ha, được công chúa thưởng thức, Chung Sơn tự nhiên sẽ dốc hết toàn lực. Phía trước chỉ là bước đệm mà thôi, mấy ngày nay ta nghĩ đến một quyển sách có thể xoay chuyển càn khôn.
Chung Sơn tự tin cười nói.