Thần Nha Đạo Quân dường như hoàn toàn không để ý tới mọi người, mà chỉ nhìn chung quanh, nhíu mày.
- Thân Tề Thiên, chạy còn rất nhanh!
Thần Nha Đạo Quân lộ ra vẻ cười lạnh.
Thân Tề Thiên chạy thoát! Thiên Cực Cảnh bỏ chạy, không phải ai đều có thể tìm được, ít nhất Thần Nha Đạo Quân nhất thời không biết Thân Tề Thiên trốn tới đâu.
Quay đầu lại, lúc này Thần Nha Đạo Quân mới nhìn về phía Chung Sơn.
- Là ngươi!
Thần Nha Đạo Quân nhíu hai mắt, hơi bất ngờ.
- Đại Tranh Chung Sơn, ra mắt Thần Nha Đạo Quân!
Chung Sơn thi lễ nói.
- Chung Sơn? Đế Huyền Sát vì sao lại chọn ngươi?
Thần Nha Đạo Quân nhìn chằm chằm vào Chung Sơn, trong mắt có một tia nghi hoặc, một tia ác nghiệt.
- Trẫm đã cứu người chí thân của Đế Huyền Sát!
Chung Sơn nói thực ngắn gọn.
Thần Nha Đạo Quân hơi kinh ngạc, tiếp đó dán mắt nhìn Chung Sơn, ở Thần Nha Đạo Quân xem ra, người chí thân? Những điều này đều là giả dối, ở trước mặt Đế Huyền Sát, trừ chính mình, trọng yếu nhất chính là hưng suy của Lang tộc mà thôi! Nếu đem ký thác hưng suy của Lang tộc trên thân người này, tất nhiên người này có chỗ đáng giá.
Ánh mắt Thần Nha Đạo Quân chằm chằm nhìn mình, Chung Sơn có cảm giác cả người không được tự nhiên, nhưng, Chung Sơn nói đúng là sự thật, nên bình tĩnh đón ánh mắt của Thần Nha Đạo Quân, cuối cùng Thần Nha Đạo Quân không nói gì thêm.
Ở Thần Châu đại địa, cường giả có thể cho Thần Nha Đạo Quân xem trọng không có mấy người, mà Đế Huyền Sát vừa vặn là một trong số đó!
Thần Nha Đạo Quân lại nhìn lướt qua mấy người phía sau Chung Sơn, trong mắt hiện lên một tia miệt thị, thân hình nhoáng lên một cái liền biến mất tại chỗ.
Thần Nha Đạo Quân rời đi, Chung Sơn thở phào một hơi. Thần Nha Đạo Quân thật đáng sợ, so với Thân Tề Thiên còn cường đại hơn rất nhiều. Tuy nhiên, trong mắt mọi người vẫn chưa có cảm giác thất bại, Triệu Sở Hướng, Thiên Linh Nhi, Cam Bảo Nhi, Cổ Thiên U, trong mắt bốn người đều lộ ra chiến ý. Một chiến ý tuyệt không chịu thua.
- Lam Diễm Đế triều Triệu Sở Hướng, ra mắt Hồng Yên Hoàng đế!
Triệu Sở Hướng nói với con của Kiếm Hồng.
Hoàng đế? Con của Kiếm Hồng là Hoàng đế?
Chung Sơn ngoài ý muốn nhìn về phía nam nhân áo trắng, rồi lướt qua thi thể vô cùng thê thảm của Kiếm Hồng. Nam nhân áo trắng mặt đầy nước mắt, ôm thi thể Kiếm Hồng không ngừng khóc lóc kể lể.
Bởi vì có Ngưng Hồn Dịch của Chung Sơn, sau khi Kiếm Hồng chết, quỷ hồn dần dần hiện lên.
Chung Sơn vẫy tay một cái, lấy ra một tòa cung điện, bao phủ mọi người trong đó. Hiện tại là ban ngày, quỷ hồn Kiếm Hồng không thể phơi dưới ánh nắng mặt trời.
- Nương!
Nam nhân áo trắng khóc lóc kêu lên.
Dần dần, quỷ hồn Kiếm Hồng trồi lên, Kiếm Hồng nhìn về phía Chung Sơn, biết mình trở thành quỷ hồn là công lao của Chung Sơn.
- Đa tạ!
Quỷ hồn Kiếm Hồng cung kính cúi đầu với Chung Sơn.
- Ta cùng với Tiêu Vong coi như là bạn tri kỷ đã lâu, chỉ là lúc trước trên chiến trường chưa chạm mặt, thì hắn đã gặp bất hạnh rồi!
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Ta đã thấy được cửa âm phủ, một lực hút đang dẫn dắt ta, mặc kệ như thế nào, đa tạ ân công!
Kiếm Hồng nói.
- Nương! Nương không thể chết được a!
Nam nhân áo trắng không ngừng khóc lóc.
- Chết? Ta sớm đã chết! Ngay khoảnh khắc phụ thân ngươi chết, ta đã chết! Nếu không phải vì báo thù, ta đã sớm đi theo hắn, hiện tại thì tốt rồi! Rốt cục ta có thể đi gặp hắn!
Kiếm Hồng thê lương nói.
- Tiêu Vong là một kỳ nhân, ta nghĩ cho dù chết, khẳng định hắn cũng có cơ hội một phần trăm tỷ suất kia, hắn nhất định có thể hóa thành quỷ hồn, đầu nhập âm phủ!
Chung Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Phải không?
Trên mặt quỷ hồn Kiếm Hồng hiện lên vẻ mừng rỡ.
- Nhất định!
Chung Sơn nói khẳng định.
- Đa tạ ân công! Xin hỏi tục danh của ân công! Kiếm Hồng hiện tại không thể báo đáp, nếu có kiếp sau, Kiếm Hồng tất báo đại ân của ân công!
Kiếm Hồng lại hỏi.
- Có lẽ không tới bao lâu, chúng ta có thể gặp lại! Ta là Chung Sơn, Đại Tranh Hoàng triều Chung Sơn!
Chung Sơn cười nói.
- Đại Tranh Hoàng triều, Chung Sơn!
Kiếm Hồng gật gật đầu thật sâu, tiếp đó lại cung kính cúi đầu trước Chung Sơn.
- Nương! Nương đi rồi, hài nhi làm sao đây?
Nam nhân áo trắng khóc nói.
- Tiêu Trung Hưng! Ngươi nhớ kỹ, ngươi là con của Tiêu Vong, không được khóc sướt mướt. Ngươi đây là làm mất mặt phụ thân ngươi!
Kiếm Hồng nhìn nam nhân áo trắng trừng mắt nói.
- Dạ... dạ! Con không khóc!
Tiêu Trung Hưng lập tức lau lau nước mắt kêu lên, nhưng mắt cũng không chịu mình khống chế, không ngừng rơi lệ.
- Ân công! Kiếm Hồng rời đi còn có một yêu cầu quá đáng!
Kiếm Hồng bỗng nhiên bái tiếp về hướng Chung Sơn.
- Ngươi nói đi!
Chung Sơn lập tức nói.
- Đây là con của ta cùng Tiêu Vong, tư chất ngu dốt, ta sợ ta đi rồi, hắn gặp đại nạn, không cầu ân công có thể che chở hắn, chỉ cầu ân công ở thời điểm tình huống cho phép, có thể giúp đỡ một chút là được! Thanh Huyền Thiết Hàn Kiếm bên cạnh thi thể ta, chính là Pháp bảo cửu phẩm, nguyện ý tặng cho ân công!
Quỷ hồn Kiếm Hồng chỉ chỉ thanh hắc kiếm bên cạnh thi thể.
- Ta đáp ứng ngươi! Về phần thanh kiếm nầy, là vật của Kiếm Thần Cung ngươi, tốt nhất là giao cho Tiêu Trung Hưng bảo quản đi!
Chung Sơn đáp ứng nói.
Kiếm Hồng nhìn lại Chung Sơn hơi bất ngờ, cuối cùng lại lần nữa cung kính cúi đầu trước Chung Sơn, lòng nhận đại ân cảm động đến rơi nước mắt.
Nhìn lại về phía Tiêu Trung Hưng, trên mặt Kiếm Hồng lộ ra một tia lạnh lùng.
- Trung Hưng!
Kiếm Hồng kêu lên.
- Nương!
Tiêu Trung Hưng cố nén thương tâm đáp lời.
- Không nên động tới thi thể của ta, cũng không nên tẩy sạch vết thương trên thi thể ta, cứ như vậy dùng một cái quan tài chứa đựng, đưa đến trước mặt hắn, nhìn xem hắn còn quản tới ta hay mặc kệ!
Kiếm Hồng lạnh lùng nói.
- Nương! Ý nương là...
Trong mắt Tiêu Trung Hưng hiện lên một tia phức tạp.
- Hắn chuyển thế rồi không nhận ta? Ngươi cứ như vậy đưa tới, thi thể đối với ta cũng vô dụng, ngươi cũng không cần thu liệm, cứ trực tiếp ném tới trước mặt hắn, nếu hắn mặc kệ ngươi cũng không cần thu lại, cứ ném cho hắn là được!
Kiếm Hồng trầm giọng nói.
- Dạ!
Tiêu Trung Hưng đau xót, cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu.
Mà lúc này, hình như có một lực hút cực mạnh, thân quỷ hồn Kiếm Hồng nhoáng lên một cái, biến mất.
- Nương...
Tiêu Trung Hưng thống khổ kêu to, vứt lời nói của Kiếm Hồng sau đầu, nước mắt không ngừng rơi, khóc gần nửa canh giờ.
- Tiêu Trung Hưng! Người chết không thể sống lại, hãy nén bi thương đi!
Chung Sơn khuyên Tiêu Trung Hưng.
Tiêu Trung Hưng lau lau nước mắt, nhìn về phía Chung Sơn, cúi mình thật sâu nói:
- Đa tạ ân công, đại ân của ân công, Tiêu Trung Hưng vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng!
- Được rồi! Hãy thu liệm thi thể mẹ ngươi đi! Tuy rằng nàng không thèm quan tâm cỗ thi thể này, nhưng làm người con, ngươi hẳn phải làm tốt hậu sự cho nàng!
Chung Sơn nói.
- Không!
Tiêu Trung Hưng quật cường lắc đầu.
- Ái chà?
- Thân Tề Thiên giết song thân ta, thù này không đội trời chung, hắn phải chết!
Tiêu Trung Hưng lạnh giọng nói.
- Nhưng ngươi...
Chung Sơn lo lắng nói.
- Ân công không cần lo lắng! Nương đã nghĩ tốt biện pháp, ta đương nhiên không giết được Thân Tề Thiên, nhưng có người có thể. Chính là người nương bào ta đưa thi thể bà tới. Ta nghĩ hắn nhìn thi thể nương ta, nhất định sẽ không còn thờ ơ nữa!
Tiêu Trung Hưng lạnh lùng nói.
- Hả?
Chung Sơn rất bất ngờ.
Ai? Kiếm Hồng còn có hậu trường gì hay sao?
- Nếu ân công hỏi, Trung Hưng cũng không thể không nói: đó chính là ngoại công ta, phụ thân của nương. Chỉ là ngoại công một lần nữa đầu thai chuyển thế, hắn... bỏ qua quan hệ kiếp trước, không muốn nhận thức nhân quả của kiếp trước, nhưng hiện tại nương chết thảm như thế, con gái hắn chết thảm như thế, nhất định hắn sẽ không còn thờ ơ!
Tiêu Trung Hưng trầm giọng nói.
“Chuyển thế trọng tu? Hai kiếp làm người, phụ thân của Kiếm Hồng?” Trong đầu Chung Sơn bỗng nhiên có một ý niệm.
- Ngoại công ta là Thiên chủ U Minh Thiên, Kiếm Ngạo!
Tiêu Trung Hưng nói.
Kiếm Ngạo? Chung Sơn mở to hai mắt nhìn. Tuy rằng trước đó đã đoán được đại khái, nhưng nghe Tiêu Trung Hưng xác định vẫn có cảm giác kinh ngạc. Kiếm Hồng là con gái của Kiếm Ngạo?
Cũng đúng! Hai người đều họ Kiếm, hơn nữa đều là Kiếm tu, đều là Kiếm tu vô cùng cường đại! Con gái của Kiếm Ngạo chỉ cần thiên phú không kém, nhất định kế thừa Kiếm đạo cuồng bạo của Kiếm Ngạo.
Hóa ra Kiếm Hồng còn là hậu nhân của cố nhân.
Cũng ngay lúc này, Tiêu Trung Hưng đã lấy ra một khối ngọc lớn, sử dụng thanh kiếm của Kiếm Hồng tước ra một cỗ quan tài cực lớn, đặt thi thể toàn thân vết thương, thê thảm đến cực điểm của Kiếm Hồng vào trong quan tài, lau nước mắt trong mắt.
- Ân công! Trung Hưng lần này đi tới U Minh Thiên!
Tiêu Trung Hưng lần nữa cúi đầu nói với Chung Sơn.
- Ừm! Đi đường cẩn thận!
Chung Sơn nói.
- Dạ!
Tiêu Trung Hưng gật gật đầu, dưới chân bước một bước mang theo quan tài cực lớn rất nhanh bay đi hướng về U Minh Thiên.
Mọi người đều có thể tưởng tượng, khi Kiếm Ngạo nhìn thấy thi thể trong cỗ quan tài, toàn thân đều là vết tích tàn phế, là con gái kiếp trước của mình chết thảm thiết như thế, Kiếm Ngạo sẽ phẫn nộ như thế nào.
Ít nhất có thể khẳng định, tai nạn của Thân Tề Thiên lại lần nữa thăng cấp.
Hơi bi ai một trận thay cho Thân Tề Thiên! Vị kỳ nhân tập trung vận khí lớn cùng với bi kịch vào một thân này!
- Không thể tưởng được Hoàng đế của Yên Hồng Hoàng triều là con của Kiếm Hồng!
Triệu Sở Hướng cảm thán nói.
- Ngươi vừa rồi nói Yên Hồng Hoàng triều, Tiêu Trung Hưng là Hoàng đế của Yên Hồng Hoàng triều?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Đúng vậy! Là ở phía tây Lam Diễm Đế triều, một Hoàng triều còn cách gần Thái Tuế Thiên triều hơn so với Lam Diễm Đế triều!
Triệu Sở Hướng nói.
- Yên Hồng, Như Yên, Kiếm Hồng? Đây không phải là Hoàng triều của Tiêu Trung Hưng sáng lập, mà là Tiêu Vong. Tiêu Vong này đúng là giống với huynh, cũng là vừa khai vận triều của chính mình, vừa làm quan học tập ở vận triều cường đại. Chỉ là hắn không có sự can đảm của huynh dám đi Thiên triều học tập, cũng không có vận khí của huynh, mới vừa vào Thiên triều chính là quan viên ngũ phẩm!
Cổ Thiên U bỗng nhiên lên tiếng.
- Đúng vậy! Khó trách lúc trước tra được cháu của hắn, nhưng không tra ra con của hắn. Không thể tưởng được con hắn luôn luôn trốn ở chỗ này, chờ đợi mệnh lệnh của Tiêu Vong, nắm giữ triều chính cho Tiêu Vong! Cũng đúng! Giao vận triều cho con mình, mới có thể càng thêm bảo hiểm! Tiêu Vong quả nhiên là một nhân tài, không biết còn có thể gặp lại hắn hay không?
Chung Sơn vô cùng cảm khái nói.
- Tiêu Vong? Hắn thật sự lợi hại như ngài nói như vậy sao?
Triệu Sở Hướng nhìn về phía Chung Sơn hỏi.
- Ngươi hàng năm ở phương tây Thần Châu, không biết chuyện ở phương đông Thần Châu! Tuy nhiên ta có thể nói cho ngươi biết, Tiêu Vong này ít nhất là tài của một Đại đế Đế triều!
Chung Sơn nói vô cùng khẳng định.
- Tài của Đại đế Đế triều!
Triệu Sở Hướng kinh ngạc nói. Trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi. Tài của Đại đế, đó là dạng người gì đương nhiên Triệu Sở Hướng biết. Dùng chữ hùng tài đại lược cũng không đủ để diễn tả.
- Ừm! Chuyện tới đây, chúng ta cũng nên lên đường đi! Thân Tề Thiên trốn chạy, Hầu Vương, Viên Vương bị giết chết, hẳn là đã vừa lòng Lam Diễm Đại đế rồi chứ?
Chung Sơn cười nói.
- Đương nhiên rồi! Đi, có ta dẫn đường, cùng nhau đi tới triều đô!
Triệu Sở Hướng lập tức sang sảng cười nói.
- - - - - oOo- - - - -