- Thủy Kính tiên sinh muốn thế nào?
Chung Sơn nhìn về phía Thủy Kính nói.
- Yên Yên hiện tại quả thật là rất hạnh phúc, ta cũng sợ sẽ phá hủy cuộc sống của nàng, cho nên hiện tại ta tình nguyện chịu sự đau khổ cũng không muốn bị nàng thương tổn. Nhưng càng ngày sự thống khổ này càng trầm trọng, cho nên hi vọng Chung Sơn tiên sinh có thể chỉ điểm một phen.
Thủy Kính tiên sinh mang theo một vẻ hi vọng nói.
Chung Sơn không nói gì, Thủy Kính tiên sinh xử sự như vậy trước tình huống này, thật sự là lợi hại.
- Chuyện này không khó, ta hỏi tiên sinh, tiên sinh có thể dứt bỏ được kiếp trước, dứt bỏ được tình cảm này không?
Chung Sơn hỏi.
- Không thể, cũng không muốn.
Thủy Kính tiên sinh khẳng định nói.
- Tiên sinh không muốn tìm một cơ hội nó rõ với nàng sao? Chuyện gì cũng không tốt bằng chân tâm.
Chung Sơn nói thẳng.
- Nhưng….
Thủy Kính tiên sinh khó xử một hồi, quả nhiên là sợ quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của Yên Yên.
Chung Sơn nhìn Thủy Kính tiên sinh thở dài:
- Tiên sinh là người rất chính trực, nam nhân tốt như vậy thiên hạ này quả thật là khó tìm. Được rồi, ta hỏi tiên sinh một số vấn đề.
- Thứ nhất, tiên sinh nói cuộc sống hiện tại của Yên Yên ở kiếp này rất hạnh phúc, tại sao tiên sinh lại khẳng định như vậy? Dựa vào những điều mà tiên sinh nhìn thấy hay sao? Phải biết rằng, con người trong cuộc sống thường mêm muội, đang ở trong toàn cục, chưa thể xem toàn diện được.
Chung Sơn vừa nói, Thủy Kính tiên sinh đã nhướn mày định phản bác, nhưng sau đó làm kìm xuống.
- Thứ hai, cho dù cuộc sống của Yên Yên rất hạnh phúc thì tại sao Đại Huyền Vương lại chỉ cưới nàng làm phi? Vì sao mà tiên sinh tìm được nàng trước mà lại bỗng nhiên cưới nàng? Trước kia Đại Huyền vương có nhìn thấy tài năng của tiên sinh, phải chăng y cưới Yên Yên chỉ vì để khống chế tiên sinh?
Chung Sơn tiếp tục nói, trong lời nói hoàn toàn không hề có ý định để lại cho Đại Huyền vương chút mặt mũi nào.
- Không thể nào, không thể nào.
Thủy Kính tiên sinh tuy luôn nói là không tin nhưng người thông minh như y không thể nào không suy xét sâu xa.
- Nếu thật sự như vậy thì tiên sinh không phải là người phá hỏng hạnh phúc của nàng mà là cứu nàng ra khỏi nỗi khổ ải, nàng bị giam cầm mấy trăm năm như vậy, chẳng lẽ tiên sinh vẫn muốn trơ mắt nhìn nàng tiếp tục như vậy sao? Vẫn muốn tiếp tục bị lừa gạt như vậy sao.
Chung Sơn cổ vũ nó.
- Chuyện này….
Thủy Kính tiên sinh xiết chặt bàn tay lại, hiển nhiên trong lòng đã dao động.
- Thứ ba, tiên sinh chỉ biết được kiếp trước của Yên Yên. Hiện tại nàng vẫn chưa khôi phục được trí nhớ kiếp trước, vậy nàng không phải là yên yên, nếu như Yên Yên sau này nhớ được kiếp trước của nàng thì phải làm sao đây?
Chung Sơn nói.
Trên trán của Thủy Kính tiên sinh, mồ hôi lạnh toát ra càng nhiều. Lúc trước ở trong đại cục hắn không nghĩ ra, hiện tại hắn được Chung Sơn chỉ điểm, lập tức toát ra mồ hoi hột sau đó minh bạch hơn rất nhiều.
- Ta đã hiểu, đa tạ Chung Sơn tiên sinh.
Thủy Kính tiên sinh đứng dậy, hướng về phía Chung Sơn mà cung kính cúi đầu, cái cúi đầu này vô cùng thành khẩn.
- Ha ha, ta cũng thuận miệng mà nói thôi, chuyện kế tiếp phải do Thủy Kính tiên sinh tự mình lo thôi.
Chung Sơn nói.
- Hôm nay quấy rầy Chung Sơn tiên sinh đã lâu, ngày sau gặp lại vậy.
Thủy Kính lập tức nói.
- Thủy Kính tiên sinh xin cứ tự nhiên, dù sao thì ngày mai đại quân thiên triều cũng sẽ xuất phát, tiên sinh có kế hoạch gì thì mau khẩn trương chuẩn bị đi.
Nhìn thao bóng dáng Thủy Kính tiên sinh rời đi, Chung Sơn suy tư một hồi thật lâu. Ngày thứ hai, đại La thiên triều chính thức khởi binh.
Chung Sơn làm một lộ tiên phong, mang theo đại quân hướng về phía đông mà đi, chuẩn bị đi về phía bắc, đánh chiếm cực lạc tịnh thổ. Mà quân chủ lực của Đại La thiên triều lại đi theo con đường ngắn nhất, hướng về phía Cực Lạc tịnh thổ.
Tốc độ hành quân của Cổ Thần Thông tuy không phải nhanh nhưng Cổ Thần Thông hiện tại đang ngồi trên một tấm Cửu Long Thiên Y, hướng về phía bắc mà từ từ di động.
Từ từ lặng lẽ, Cổ Thần Thông đi tới, đây là bầu trời của Cổ Thần Thông.
Quân tùy tùng đi theo có tứ đại thái tử, Nhất Chính vương, Đại Huyền vương, Thái Tông vương, Chiến Thiên vương. Cũng có Thiên lão chống quải trượng đi theo, hổ tộc hộ vệ tả hữu hướng về phía cực lạc tịnh thổ, khí thế vô cùng mãnh liệt. Chỉ vì thánh thượng giận dữ đi tới Cực lạc tịnh thổ mà khí thế vô cùng mênh mông, quả nhiên là không thể chống lại nổi.
Đại La thiên triều khởi binh, Đại Ly thiên triều cũng khởi binh. Phượng hoàng bay múa vô tận trên bầu trời, một lượng lớn quân đội Đại Ly thiên triều tiến về phía cực lạc tịnh thổ. Ở trên không trung, Niết Phàm Trần ngồi trên long ỷ nhìn xuống phía dưới.
Tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, cứ lặng lẽ mà trôi qua. Đây là một khí thế ngất trời, nếu chỉ có binh lực của Thiên triều thì nhất định không chịu ảnh hưởng, thậm chí còn tăng cường thực lực. Hôm nay ở đây chỉ có binh lực thiên triều sẽ gây nên áp chế, thật giống như phật cấm thập vạn đại sơn vậy.
Về phần Đại tần thiêu triều thì cũng như vậy, chỉ có điều Luy Tịnh không ngồi trên long thiên y mà ngồi trên xe cửu long tiến về phía Cực lạc tịnh thổ. Tất cả năm đại đế triều toàn bộ đều nghe lệnh của Đại Tần thiên triều, đại quân hướng về phía cực lạc tịnh thổ mà đi tới. Luy Tịnh cũng nắm trong tay một mảnh trời, chiếu khắp cực lạc tịnh thổ.
Thần châu rung chuyển, ba đạo đại quân đều tràn ngập khí thế kinh người. Mặc dù một số đế triều đã cố gắng tiên vào, nhưng tất cả đều bị diệt hết, tông môn đại quan sơn môn, ai nhìn thấy cũng biết là khí thé vô cùng to lớn. lần này đại chiến rộng lớn, khí thế vô cùng mạnh mẽ, ai cũng không thể tiến vào được. Đương nhiên, những cường nhân nghe tin khẳng định rất là nhiều, chỉ là bọn họ chỉ dám ở ngoài ba lực lượng quân đội này, tiến vào thì chỉ bị đánh đến tan tác mà thôi. Ở phía trước, tổng cộng có năm nguời đang đứng.
Chung Sơn cũng biết rằng, Phiêu Hương bồ tất là một chính là người đứng đầu tiên, phía sau chính là bốn gã la hán.
Một người đế cực cảnh, một người hoàng cực cảnh, bọn họ tiến đến ngăn chặn Chung Sơn.
- Đại soái, bọn họ, bọn họ..
Liễu Vô Song không tin nổi.
Bọn họ thế nào? Cực lạc tịnh thổ đang gặp nguy cơ, tại sao bọn họ lại đứng bên ngoài?
- Quân chủ lực của tam đại thiên triều đã tới đây, cho nên bọn họ muốn gạt bỏ một cánh quân.
Lâm Khiếu ở bên cạnh giải thích.
- Phiêu Hương bồ tát….
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Ở mi tâm, Hồng Loan phấn liên lập tức chuyển sang màu lam, đại hung. Tuy nhiên sau đó nó lại quay về màu đỏ tươi, đại cát?
Chung Sơn vô cùng nghi hoặc.
Chung Sơn bất động, Chích Hỏa dẫn theo đám người lập tức vây quanh Chung Sơn, hiển nhiên bọn họ đã biết chuyện gì đã xảy ra. Đây chính là tinh thần giới của Phiêu hương bồ tát. Chung Sơn tiến vào đầu óc của Phiêu hương bồ tát xây dựng một tinh thần giới.
Thiên âm đại địa, chung quanh là một đại lượng ác quỷ, một số nơi còn biến sang cả màu đỏ, còn có cả hồng quang, đó chính là dung nham, vô số dung nham khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
- Chung Sơn, ha ha, ngươi rốt cuộc cũng nằm ở trong tay ta, phật đà sai ta từ bỏ một cánh quân này, ta đã tìm thấy ngươi, quả là vinh hạnh.
Ảo ảnh của Phiêu Hương bồ tát ở phía xa xa lạnh lùng nhìn về phía Chung Sơn.
Nếu Phiêu hương bồ tát vận dụng thực lực của mình để chiến đấu thì mình nhất định sẽ phải chịu thất bại thê thảm, tuy nhiên tại sao Phiêu hương bồ tát lại dùng tinh thần giới để quyết đấu vậy?
Đương nhiên đối phó với người khác, quyết đấu ở tinh thần giới sát thương là lớn nhất, chỉ cần tiêu diệt được tinh thần của người khác thì đối phương chắc chắn phải chết. Tinh thần mà bị thương tổn, nguyên thần nhất định sẽ bị tán loạn, lúc đó thì hồn bay phách lạc.
Nhưng Chung Sơn là ai chứ, chỉ có thể trách Phiêu hương bồ tát là kẻ xui xẻo.
Chung Sơn mang theo một nụ cười miệt thị mà cất tiếng nói:
- Ta đã gặp qua rất nhiều kẻ ngu dốt nhưng chưa thấy ai ngu xuẩn như ngươi. Phiêu hương, ngươi ác độc xấu xa thế nào đến nỗi phải có pháp danh là phiêu hương ta đều đã biết.
- Cái gì?
Trong mắt của Phiêu hương có một vẻ âm hàn.
- Tất cả đều khiến cho người ta phải sởn gai ốc, ngươi tu phật mà không biết tu, bốn la hán kia đều là do ngươi độc chiếm, thật không nhìn ra ngươi, trâu già mà thích gặp cỏ non, Chung Sơn này bội phục.
Chung Sơn ác độc nói.
- Muốn chết?
Phiêu hương bồ tát giận dữ nói, sau đó núi lửa rung chuyển, hiển nhiên là y muốn đốt cháy Chung Sơn.
- Hừ.
Chung Sơn hừ lạnh một hơi.
Bỗng nhiên một tiếng quái dị vang lên, Bát cực thiên vĩ đẩy hết dung nham ra, mở to mồm mà hung hăng ngoạm một cái.
Một mảnh thế giới này tựa như bị tê liệt, xuất hiện lên một lỗ hổng. Bát cực thiên vĩ không ăn núi lửa mà là ăn không gian này - Tinh thần không gian.