Mà Đại tướng quân Lâm Khiếu, sau triều hội cũng làm theo phép, đi tới đại doanh cấm quân phía dưới Lăng Tiêu Thiên Đình!
Một khu vực lớn phía dưới Lăng Tiêu Thiên Đình chính là đại doanh cấm quân của Đại Tranh Thánh đình, bên trong có hơn 3000 vạn quân nhân tinh nhuệ của Đại Tranh, cũng có Phượng Hoàng tộc, Huyền Vũ tộc, Long tộc, Hổ tộc, thậm chí rất nhiều tinh nhuệ Lang tộc, có lang kỵ binh, hổ kỵ binh, long kỵ binh, phượng kỵ binh, thậm chí huyền vũ kỵ binh, đều là lực lượng tinh nhuệ nhất của Đại Tranh.
Lâm Khiếu chưa từng điều động qua, cho dù bốn bề xuất hiện nguy cơ hơn nữa, Lâm Khiếu cũng chưa từng điều động qua, bởi vì đây là dự trữ của Đại Tranh, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không dùng.
Trước kia, Lâm Khiếu chỉ một tháng mới tới một lần, nhưng mà từ sau khi biển mây số mệnh Đại Tranh biến mất, Lâm Khiếu cứ ba ngày lại đến một lần, mà sau khi tin tức Chung Sơn bỏ mình ở Nữ Oa giới truyền tới về sau, Lâm Khiếu mỗi ngày đều phải tới một lần, trấn an quân tâm, thậm chí có khi một ngày đến ba lượt.
Dù sao, không có người cung cấp số mệnh vận triều cho quân đội, rất khó duy trì được xuống, trong cấm quân cũng có một số ít rời đi, nhưng tổng thể mà nói, phần lớn quân nhân còn lưu lại ở trong quân đội, nguyên nhân chủ yếu nhất trong này, chính là Lâm Khiếu. Lâm Khiếu không biết mệt mỏi trấn an.
Sau khi trấn an đại quân, Lâm Khiếu hơi mệt mỏi đi tới lều lớn trung quân!
Chí Tôn Hổ tộc Dần Lạc Nhật, Chí Tôn Huyền Vũ tộc Quy Xà, còn có một số nhân vật trọng yếu khác đều nhìn về Thủy Vô Ngân.
- Đại tướng quân, cực khổ rồi!
Dần Lạc Nhật cảm thán nói.
Mấy năm nay, Lâm Khiếu làm những gì, trong lòng mọi người đều rõ. Mọi người cũng bị Lâm Khiếu làm cho cảm động.
- Chư vị có thể lưu lại, ổn định quân tâm cho ta, Lâm Khiếu vô cùng cảm kích!
Lâm Khiếu đứng dậy cung bái với mọi người.
- Đừng làm vậy, đừng làm vậy, Đại tướng quân làm vậy tổn thọ chúng ta mất.
Dần Lạc Nhật lập tức cướp nâng Lâm Khiếu dậy.
- Phải, 3000 vạn tinh nhuệ này, còn có 1 đám thần thú, đều là lực lượng cuối cùng của Đại Tranh ta, bọn họ nếu như mất đi, Đại Tranh ta sẽ thực sự chỉ còn danh nghĩa, mà thực tế đã mất, chỉ cần còn bọn họ, mặc kệ vứt bỏ bao nhiêu thành trì, chúng ta đều có thể đoạt lạ!
Lâm Khiếu vô cùng kiên định nói.
- Đại tướng quân, ngươi nói Thánh Vương còn sống hay không?
Quy Xà mày nhăn lại nói.
- Thánh Vương khẳng định còn sống, Quy Chí Tôn ngươi quá lo lắng rồi, ta biết, mọi người đều có nghi hoặc, nhưng mà ta có thể khẳng định với mọi người, Thánh Vương không có việc gì, đây là thời khắc gian nan nhất Đại Tranh ta, xin mọi người cùng Lâm Khiếu thay Thánh Vương tranh thủ đến cuối cùng!
Lâm Khiếu lại lần nữa thi lễ.
Lâm Khiếu, Đại Tranh quân đoàn trưởng thứ nhất, một thân ngạo khí, ngông nghênh vô cùng, ở thiên hạ này chỉ phục một người, chính là Chung Sơn, chưa từng khom lưng như thế lần nào? Cho dù là đối mặt với Thánh nhân, Lâm Khiếu cũng dùng ý chí bất khuất, nhưng ngày hôm nay lại lần nữa vì những người địa vị không bằng mình của mình không ngừng khom lưng, mục đích chỉ có một, Đại Tranh!
- Đại tướng quân không cần như thế, có những lời này của ngươi, chúng ta an tâm, Huyền Vũ bộ tộc ta nếu đã lựa chọn Đại Tranh, sẽ không rời đi lúc này.
Quy Xà lập tức nói.
- Hổ tộc ta cũng thế!
- Long tộc ta cũng thế!
- Phượng tộc ta cũng thế!
- Lang tộc vĩnh viễn như thế!
- Đại tướng quân, chúng ta vĩnh viễn trung thành Đại Tranh!
......
Trong đại doanh, mọi người đều tuyên thệ một lần, Lâm Khiếu gật gật đầu.
Lâm Khiếu tuần tra qua đại doanh cấm quân liền chạy trở về, nhưng mà trong lòng cũng không buông lỏng, mọi người đều biểu lộ ra trung thành, nhưng Lâm Khiếu biết, lời của bọn họ không thể tin hoàn toàn, năm năm, tư tưởng của tất cả mọi người đều phát sinh biến hóa, Thánh Vương nếu không trở về, ai cũng không thể ngay sau đó bọn họ sẽ làm thế nào.
Đồng thời, trong lòng Lâm Khiếu tràn đầy chua xót, Thánh Vương, ngươi còn sống không?
Lâm Khiếu mang theo một thân mỏi mệt trở lại Đại tướng quân phủ!
- Lão gia, khách tới nhà!
Vừa mới vào phủ liền một hạ nhân đi tới nói.
- Ồ? Ai?
Lâm Khiếu hơi hơi ngoài ý muốn.
- Binh bộ Thượng thư, Lãng Chân, còn có một đám bộ binh!
Hạ nhân kia nói.
- Lại tới nữa?
Lâm Khiếu vẻ mặt lộ ra không kiên nhẫn!
- Vâng, tiểu nhân đã mang bọn họ tới Tử Hiên Thính!
Hạ nhân kia nói.
Lâm Khiếu gật gật đầu, đạp bước đi tới Tử Hiên Thính.
Trong Tử Hiên Thính có bảy tám người mặc một thân quan phục đang ngồi, gã cầm đầu khuôn mặt đỏ ửng, dường như làn da vốn đã như thế. Binh bộ Thượng thư, Lãng Chân!
- Đại tướng quân!
Mọi người lập tức đứng dậy hơi bái với Lâm Khiếu.
Lâm Khiếu gật gật đầu, ngồi trên chủ vị nhìn về phía Lãng Chân, bởi vì những người này khẳng định Lãng Chân làm chủ.
- Chư vị tới đây, có chuyện gì quan trọng?
Lâm Khiếu nói ngay vào điểm chính.
- Chúng ta là vì Đại Tranh xã tắc mà đến!
Lãng Chân trấn định nói.
- Đại Tranh xã tắc? Ồ?
Lâm Khiếu cau mày nói.
- Khẩn cầu Đại tướng quân điều động cấm quân, chống đỡ thành trì thất thủ tứ phương, lúc này, nếu như không cường lực phản kháng, Đại Tranh ta sẽ nguy to!
Lãng Chân nói.
- Cấm quân không thể động, ta không phải đã nói với ngươi mấy lần rồi sao?
Lâm Khiếu trầm giọng nói.
- Nhưng, Đại tướng quân, ngươi trơ mắt nhìn thành trì Đại Tranh từng bước từng bước bị mất đi sao? Hôm nay, Thái Cực sứ giả nói một chút cũng không sai, bốn năm, nhiều nhất chỉ có thể tiếp tục thủ bốn năm, còn nếu như điều khiển cấm quân, chúng ta ít nhất còn có thể thủ trên sáu năm, nếu như lúc trước Đại tướng quân nghe lời ta, ngay từ đầu liền vận dụng cấm quân, cũng sẽ không xảy ra việc như ngày hôm nay, ít nhất có thể thủ 20 năm, Đại tướng quân!
Lãng Chân kêu lên.
Lâm Khiếu sắc mặt âm trầm nhìn về phía Lãng Chân nói:
- Binh bộ Thượng thư, làm tốt trách nhiệm của ngươi đi, ta làm việc, còn chưa tới phiên ngươi đến dạy.
- Trách nhiệm? Ta là Binh bộ Thượng thư, chư vị đồng nghiệp đều là người bộ binh, chúng ta quản lý Đại Tranh quân đội, nhưng ngươi cản trước mặt chúng ta, chúng ta làm sao làm? Điều binh, điều binh, chỉ có điều binh mới có thể kéo dài thời gian hơn, Đại Tranh mới không thể bị phá hủy trên tay ngươi.
Lãng Chân hét lớn.
- Đại Tranh sẽ bị phá huỷ ở trên tay ta?
Lâm Khiếu trầm giọng nói.
- Không phải sao? Nếu như điều động cấm quân, Đại Tranh ta cũng sẽ không chật vật như vậy, Đại tướng quân, lời nói khó nghe, ngươi lúc còn làm phàm nhân là quân thần, nhưng bây giờ đã sớm không còn là người phàm, ta, ngươi đều đã thành tiên, tác phong của ngươi đã không thích hợp, Đại Tranh ta muốn sống sót thì phải chiến, chỉ có chiến mới có thể làm cho Đại Tranh vĩnh tồn, mà ngươi, lại làm rùa đen rút đầu, lại cầm quân quyền, làm cho chúng ta cũng là rùa đen rút đầu như ngươi.
Lãng Chân lớn tiếng nói.
Thanh âm cực lớn, gần như truyền khắp toàn bộ Đại tướng quân phủ! Một số người Đại tướng quân phủ cũng lần lượt kéo tới.
- Ngươi muốn thế nào?
Lâm Khiếu vẫn chưa phản bác.
Đúng vậy, nếu như điều động cấm quân, đừng nói thủ vững 20 năm, Lâm Khiếu có thể thủ trên 30 năm, nhưng Lâm Khiếu không làm như vậy.
- Ta cảm thấy, ngươi không xứng có được Đại tướng quân binh phù Đại Tranh ta! Ngươi cầm binh phù, đây là đem Đại Tranh ta kéo xuống vực sâu, ngươi chính là tội nhân Đại Tranh, hôm nay, ta đại biểu bộ binh chúng thần, khẩn cầu Đại tướng quân giao ra binh phù!
Lãng Chân nói.
- Khẩn cầu Đại tướng quân giao ra binh phù!
Các quan viên bộ binh lại lần nữa nói.
Lâm Khiếu trống ngực phập phồng, đè nén giận dữ nói:
- Binh phù, giao cho ngươi?
- Binh phù, giao cho ta cũng tốt, giao cho Tử Thần Vương cũng tốt, giao cho Thừa tướng cũng tốt, chỉ cần không ở trong tay ngươi, Đại Tranh ta sẽ được cứu, cứ ở trong tay ngươi, Đại Tranh ta huỷ diệt chờ đợi từng ngày!
Lãng Chân lại lần nữa nói.
“- Khẩn cầu Đại tướng quân giao ra binh phù!
Các quan viên bộ binh lại lần nữa tạo áp lực nói.
- Oanh!
Một chưởng, Lâm Khiếu đập nát cái bàn bên cạnh.
- Cút ra ngoài cho ta!
Lâm Khiếu nói.
Lâm Khiếu tức giận, các thị vệ trong phủ lập tức vọt vào.
Lãng Chân nhìn lại Lâm Khiếu, phất ống tay áo một cái, quay sang Lâm Khiếu trầm giọng nói:
- Đại tướng quân diễn xuất, chúng ta lĩnh giáo rồi, chúng ta để cho Đại tướng quân suy nghĩ một thời gian, mong rằng Đại tướng quân nên tự hiểu, không nên để cho Đại Tranh ngàn năm hủy diệt trong tay Đại tướng quân, ngày khác, Lãng Chân sẽ tìm Đại tướng quân lãnh giáo!
Lãng Chân mang theo đám quan bộ binh rời đi. Mà Lâm Khiếu cũng ngồi ở trong Tử Hiên Thính nổi giận.
Lãng Chân quay về đến phủ, ở trong một thiên thính gặp lại một người.
- Lãng đại nhân làm thật quá tốt!
- Lần này đã là lần thứ tám, Đại Tranh binh bại, Lâm Khiếu trong triều ngoài triều bị chỉ trích, sẽ không bao lâu, cũng sẽ bị bức giao ra binh phù.
Lãng Chân gật gật đầu cảm thán nói.
- Lãng đại nhân yên tâm, tất cả việc làm hôm nay, ta đều ghi chép xuống, sẽ đưa tới Thái Cực Thánh đình, sau này Lãng đại nhân vào Thái Cực Thánh đình, ít nhất làm quan tam phẩm trở nên, tuy rằng so với nơi này thấp hơn một chút, nhưng tuyệt đối tốt hơn nhiều, đến lúc đó tại hạ còn cần Lãng đại nhân dẫn dắt!
Người kia nói.
- Đâu có!
Lãng Chân lộ ra nụ cười thư sướng nói.
Lãng Chân đi rồi, Lâm Khiếu ngồi một mình ở trong Tử Hiên Thính nổi giận một trận, đây là đang ép Lâm Khiếu, binh bại, tứ phương binh bại đã bị Lâm Khiếu ép tới mức nhỏ nhất rồi, dưới tình áp lực lớn như vậy, không có khả năng không bại, nhưng mà khi nào bại lại tính lên đầu Lâm Khiếu, Lâm Khiếu áp lực lớn vô cùng.
- Phụ thân, những người đó lại tới đây ép phụ thân sao?
Một thiếu niên nhìn về phía Lâm Khiếu nói.
- Trung nhi không cần để ý, vi phụ đã quen rồi!
Lâm Khiếu lộ ra một nụ cười khổ lơ đãng nói.
Lâm Trung, con của Lâm Khiếu.
- Vâng!
Lâm Trung muốn nói lại thôi.
Thấy con nhu thuận, Lâm Khiếu cũng lộ ra vẻ vui mừng, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Trung.
- H ả? Trung nhi, trên mặt ngươi sao lại thế này?
Lâm Khiếu chân mày cau lại hỏi.
- Không, không có gì?
Lâm Trung lập tức lắc đầu.
- Nói, ai đánh, vết ứ này chỉ có nắm tay mới đánh ra, rốt cuộc là ai đánh?
Lâm Khiếu nổi giận.
Con mình thương yêu không ngờ bị đánh? Ai to gan như vậy?
Thấy Lâm Khiếu nhìn gần một hồi, Lâm Trung mới nhỏ giọng nói:
- Là con của Tử Thần Vương, Thủy Quyền, con làm cho phụ thân mất thể diện rồi!
- Thủy Quyền?
Lâm Khiếu lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Nếu đã nói ra sự việc, Lâm Trung cũng không giấu diếm nữa.
- Là Thủy Quyền, Thủy Quyền cố ý tìm ta luận võ, biết rõ ta không địch lại, cố tình làm nhục ta.
Lâm Trung phẫn hận nói.
- Hắn vì sao phải làm như vậy?
Lâm Khiếu cau mày nói.
- Là vì Đại Tranh binh phù trong tay phụ thân!
- Ồ?
- Sau khi đánh ta, Thủy Quyền cuối cùng còn nói, còn nói...!
- Còn nói cái gì?
- Phụ thân không xứng có được binh phù, muốn người giao ra, giao cho cha hắn, Lâm gia ta đã qua thời rồi, không đảm đương nổi trọng trách này.
Lâm Trung cắn răng nói.
Lâm Khiếu mày nhíu chặt hơn.
- Thủy Quyền đứa bé kia, không hiểu chuyện!
Lâm Khiếu cau mày nói. Lâm Khiếu không trách Thủy Quyền.
- Phụ thân, con có câu không biết có nên nói hay không!
Lâm Trung nói.
- Cha con ta còn có cái gì mà không nói được, nói đi!
- Vâng, con cảm thấy, Thủy Quyền đánh chủ ý lên binh phù phụ thân, có lẽ chính là ý tứ của Tử Thần Vương, bên ngoài rất nhiều người đều nói Tử Thần Vương sẽ thay đổi triều đại, cũng không phải tin đồn vô căn cứ!
Lâm Trung nói.
- Thủy Vô Ngân? Hắn sẽ không!
Lâm Khiếu cau mày nói, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ không chắc.
- Không, con cảm thấy rất có thể, phụ thân, Thánh Vương đã năm năm không trở lại, số mệnh cũng vậy, thế nhân đều đồn Thánh Vương đã chết, chỉ có ngài còn ôm hy vọng mong manh kia, nhưng vậy cũng có thể sao? Năm năm, người khác đều tìm đường ra cho mình, Thủy Vô Ngân còn hơn thế, hắn muốn thay đổi triều đại, không có gì là không thể, hiện tại Thủy Vô Ngân rất được lòng thần, chỉ cần hắn nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể xưng đế, mà Lâm gia ta, lại không hề có ý tưởng khác, là chúng ta ngốc ngếch sao?
Lâm Khiếu không nói gì, nghe đứa con nói tiếp.
- Phụ thân, người khác đều nói ngươi bo bo giữ cấm quân, đây là hại nước hại dân, nhưng mà con nhìn ra, cũng vì phụ thân giữ lại cấm quân, Đại Tranh mới không chia năm bè bảy mảng, cấm quân bây giờ chỉ là uy hiếp, căn bản không thể xuất chinh, một khi xuất chinh, không có số mệnh lấy lòng bọn họ, không có phụ thân trấn an, bọn họ khẳng định sẽ sớm đầu hàng, một khi bọn họ đầu hàng, Đại Tranh đ sẽ ầu hàng như thủy triều, toàn diện sụp đổ. Tất cả đều do phụ thân khống chế được cục diện Đại Tranh. Mà bọn họ lại là một đám dong nhân!
Lâm Trung nói.
Lâm Khiếu gật gật đầu, hiển nhiên con mình có kiến thức kia, trong lòng cũng không khỏi vui mừng.
- Nhưng, phụ thân, Thánh Vương đã chết, chúng ta có giữ nữa cũng không có ý nghĩa, bọn họ đám người này, bọn họ muốn đánh chủ ý lên binh phù sao? Chúng ta cho hắn, chúng ta từ bỏ, trời đất bao la, còn không có chỗ để Lâm gia ta dung thân sao? Phụ thân, Tử Thần Vương muốn thay đổi triều đại, vậy để hắn tự nhận ác quả đi, phụ thân, Đại tướng quân này, chúng ta không lạ gì, không cần cũng được!
Lâm Trung kích động nói.
- Ai nói Thánh Vương đã chết?
Lâm Khiếu mày lại lần nữa khóa chặt.
Chuyện này dường như chạm vào kiêng kỵ của Lâm Khiếu vậy, không để cho người khác đụng vào!
- Phụ thân, không cần tiếp tục lừa mình dối người, Thánh Vương đã chết, khắp thiên hạ đều biết, Thánh Vương đã chết! Chúng ta...!
Lâm Trung khuyên nhủ.
- Tốt lắm, đi ra ngoài!
Lâm Khiếu trầm giọng nói.
- Phụ thân! Cho dù ngươi không nghĩ cho ngươi, cũng nên vì đại ca ở tiền tuyến chinh chiến, còn có hậu đại Lâm gia ta.
- Đi ra ngoài!
Lâm Khiếu lại lần nữa nói.
Lâm Trung bất đắc dĩ nhìn lại Lâm Khiếu, cuối cùng gật gật đầu đi ra ngoài.
Ngồi ở trong Tử Hiên Thính, Lâm Khiếu ngồi xuống tới nửa đêm, trong lòng vô cùng phiền não, vô cùng buồn khổ, Thánh Vương thật đã chết rồi sao?
- Thánh Vương, ngươi thật đã chết rồi sao?
Lâm Khiếu ôm đầu, hơi hơi khổ sở nói.
Nhớ tới Chung Sơn, những lời cuối cùng Chung Sơn dặn dò ào ào tuôn vào lòng.
- Trong Lăng Tiêu Thiên Đình, khu vực Côn Sơn, ta luôn không làm cho xây dựng, vẫn là bộ dáng 800 năm trước, ở đó, ngươi, ta cũng từng là tiểu binh của Đại Côn quốc, đều ở đó giết qua địch, uống qua rượu, những năm ta rời đi, có rảnh thì tới xem!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- - - -
Phiền não bất an trong lòng, Lâm Khiếu bất tri bất giác dựa theo lời Chung Sơn đi tới khu vực Côn Sơn!
Bóng đêm mê người, nhưng trong lòng Lâm Khiếu lại vô cùng phiền táo, đứng ở trên một đỉnh núi cao khu vực Côn Sơn, Lâm Khiếu vừa uống rượu mạnh, vừa nhìn xung quanh. Xung quanh không có bất kỳ người nào tới quấy rầy, bởi vì nơi này là cấm địa.
Nhìn xung quanh, trí nhớ ngàn năm trước bất giác ào ào đi vào trong lòng.
Khi đó, Lâm Khiếu vẫn còn là một tên lính quèn, Chung Sơn cũng vì Ngụy Quỳ Nhi bỏ mình, mai danh ẩn tích, đi tới nơi này, gặp Cam Bảo Nhi cũng quen Lâm Khiếu.
- Nơi này là bản đồ Đại Côn Quốc, bên kia chính là biên giới Triệu Quốc!
Lâm Khiếu lộ ra một nụ cười khổ nói.
Chỉ vào xa xa, Lâm Khiếu hơi hơi có chút say, với tu vi của Lâm Khiếu, muốn không say thì quá dễ dàng, nhưng giờ phút này, trong lòng Lâm Khiếu buồn phiền, giống như không muốn thanh tỉnh, say, phải say!
- Ở trong này, Thánh Vương ngươi đã cứu ta một lần, ở chỗ này, Thánh Vương ngươi đã cứu ta một lần, ở trong này, ngươi đỡ giúp ta 1 thương, Chung đại ca, ở chỗ này, ngươi cản cho ta một kiếm, đại ca, ta thiếu ngươi mười cái mạng a!
Lâm Khiếu khổ sở nói, trong mắt lại chan chứa đầy lệ.
Trong lúc buồn khổ là lúc cảm xúc không ổn định nhất, đồng dạng một đoạn trí nhớ ngắn cũng hiện lên trong đầu.
Lâm Khiếu buồn khổ chỉ chỉ, chỉ vào chỉ vào, lời nói của Chung Sơn lúc đi lại lần nữa ào ào đi vào trong lòng.
- -
- Lâm Khiếu, Đại Tranh Thánh đình quân đoàn trưởng thứ nhất, lĩnh quân dẫn dắt thiên hạ, hôm nay, trẫm ban cho ngươi Đại Tranh quân phù, thống lĩnh tất cả binh mã dương gian thiên hạ Đại Tranh, quân lệnh như sơn.
- Tuân lệnh!
- Lâm Khiếu, ngươi là Tướng quân theo trẫm thời gian dài nhất, cũng là Tướng quân trẫm tín nhiệm nhất, binh phù giao cho ngươi, ta chỉ muốn dùng thân phận đại ca nói với ngươi mấy câu.
Đại ca? Nghe Chung Sơn nói vậy, phần tình huynh đệ chất chứa trong thâm tâm Lâm Khiếu lại tuôn ra, trong lòng rất muốn kêu một tiếng đại ca. Nhưng mà, Lâm Khiếu cố nén, vẫn chưa kêu lên.
- Vâng!
- Lời buồn nôn, ta sẽ không nói với ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, binh phù này là ta giao cho ngươi, giao vào tay ngươi, ngươi không thể đưa cho bất kỳ ai, mặc kệ phát sinh chuyện lớn hơn nữa, mặc kệ xảy ra tình huống gì, nhớ kỹ, binh phù ta chỉ giao cho ngươi. Ngươi cũng chỉ có thể trả lại cho ta!
- - - -
- Chung đại ca, đại ca, đại ca?
Lâm Khiếu lập tức giật mình một cái!
Lâm Khiếu tỉnh rượu, binh phù, giao cho Thánh Vương, mặc kệ chuyện lớn hơn nữa, mặc kệ xảy ra tình huống gì, binh phù chỉ có thể trả lại cho Thánh Vương?
Chính mình thiếu chút nữa đã quên Chung đại ca phó thác?
- Thánh Vương, thần có lỗi với ngươi!
Lâm Khiếu bỗng nhiên lão lệ tung hoành.
Sau một lúc hối hận, Lâm Khiếu gạt lệ.
Nghĩ đến có lỗi với Chung Sơn, trong đầu Lâm Khiếu lại hiện ra một đoạn trí nhớ, trước khi Đại Tranh khai quốc, Tế đàn đều bày sẵn, chỉ chờ lúc tế thiên lên ngôi, lúc ấy cùng Lâm Khiếu nói một phen cuối cùng, lúc ấy, Ngụy Anh Lan cũng ở bên cạnh.
- - - -
- Đại ca, hôm nay là một lần cuối cùng ta gọi ngươi là đại ca, qua ngày hôm nay chính là hạ thần.
Nam nhân trên mặt có chút kích động nói.
- Lâm Khiếu, ngươi nhớ kỹ, ta ngươi vĩnh viễn là huynh đệ, ngoài là quân thần, nhưng mà thực tế như tay chân.
Chung Sơn đối với nguyên thần Đại Côn này trịnh trọng nói.
- Vâng!
Lâm Khiếu kích động nói. Trong mắt tràn ngập sùng bái nhìn Chung Sơn.
- Tuy nhiên, lần này có thể lập quốc, vẫn là ít nhiều do Lâm Khiếu ngươi đi kịp à.
Chung Sơn lập tức nói.
- 42 năm, Lâm Khiếu ta đã sớm chờ đợi ngày này, năm đó tiểu tử Tô Liêm Hiền kia uy hiếp đại ca, chúng ta đã chuẩn bị xốc Đại Côn Quốc, chỉ là đại ca ngươi không chịu, hiện tại tiểu tử kia bội bước, đương nhiên không thể nương tay, nếu không còn phải đợi tới khi nào. Cái mạng này của ta, đại ca ngươi cứu mười lần, cho dù ta chết già, ta cũng sẽ để mười đời con cháu đi theo đại ca!
Lâm Khiếu trịnh trọng nói.
- - - - -
Cái mạng này của ta, đại ca ngươi cứu mười lần, cho dù ta chết già, ta cũng sẽ để mười đời con cháu đi theo đại ca!
Trí nhớ trong đầu Lâm Khiếu không ngừng tấn công, trong lúc nhất thời, Lâm Khiếu dường như trở lại năm đó, đồng thời, trên mặt tràn đầy hổ thẹn!
Bỗng nhiên, Lâm Khiếu quỳ xuống tại một chỗ núi:
- Đại ca, ngươi cũng thấy đấy, Lâm Khiếu ta không phải nói không tính là tiểu nhân, không có ngươi, Lâm Khiếu ta đã sớm không còn, đã chết mười lần, còn sợ chết lại cái gì?
- Oanh!
Lâm Khiếu tay cầm bình rượu hung hăng ném xuống đất.
Trong lòng Lâm Khiếu lập tức trở nên trong sáng, rộng mở. Vốn còn dao động vì gia tộc, vì con trai mình, bây giờ hết thảy những lời kia đều là vô căn cứ.
Lâm Khiếu trở về, ngày thứ hai, mọi người đều nhìn ra, khí sắc Lâm Khiếu thay đổi tốt hơn, sao lại thế này? Lão gia luôn luôn mặt co mày cáu, hiện tại tại sao lại như vậy?
Lâm Trung trong lúc rảnh rỗi, một mình cùng Lâm Khiếu gặp mặt.
- Phụ thân, hôm qua con đã nói qua, phụ thân nghĩ thông suốt rồi sao? Lâm gia ta không cần nịnh bợ Thủy Vô Ngân, các vị đại ca cũng không cần vì bọn họ mà chết ở sa trường, đem binh phù trả lại cho bọn họ, ta......!
Lâm Trung lập tức nói, thấy Lâm Khiếu cao hứng, Lâm Trung muốn làm một tiếng trống hăng hái tinh thần nói thêm.
- Câm mồm!
Lâm Khiếu gầm lên.
- Phụ, phụ thân?
Lâm Trung hơi hơi ngạc nhiên.
- Lâm Trung!
Lâm Khiếu trầm giọng nói.
- Có con!
Lâm Trung trong lòng hoảng hốt, trước kia phụ thân toàn gọi Trung nhi, hiện tại tại sao gọi Lâm Trung? Vô duyên vô cớ lại kéo xa quan hệ phụ tử.
- Ta từng nói qua với ngươi, Thánh Vương từng cứu ta mười lần, ngươi còn nhớ không?
Lâm Khiếu hỏi.
- Con không dám quên!
Lâm Trung lập tức nói.
- Ngươi cũng biết, ta vì sao đặt tên ngươi là Trung không?
Lâm Khiếu trầm giọng nói.
Lâm Trung dường như ý thức được cái gì, nhưng cũng không dám nói.
- Trung, trung với Thánh Vương, ta từng thề, mười đời Lâm gia ta đều vĩnh viễn trung thành với Thánh Vương, vĩnh viễn trung thành với Chung gia, trước không nói Thánh Vương còn sống, cho dù Thánh Vương không trở lại, Lâm gia ta cũng trung thành với Chung gia, Chung gia còn có một đám hoàng hậu, còn có một đám Thái tử, ngươi nhớ kỹ, trước mười đời, không ai được phản nghịch!
Lâm Khiếu quát.
- Vâng, con biết sai rồi!
Lâm Trung lập tức nói.
- Ừ, biết sai là tốt rồi, nhớ kỹ, ngươi tên là Lâm Trung, vĩnh viễn trung thành với Chung gia. Trong vòng mười đời, đều không được làm phản! Đây cũng là tổ huấn kế tiếp của Lâm gia!
Lâm Khiếu trầm giọng nói.
- Vâng, con đã biết, nhưng...!
Lâm Trung nói.
- Nhưng cái gì!
Lâm Khiếu trầm giọng nói.
- Nhưng Thủy Vô Ngân hắn, nếu như hắn thay đổi triều đại thì làm sao bây giờ?
Lâm Trung nói.
- Thủy Vô Ngân? Chỉ cần hắn không thay đổi triều đại, Lâm gia ta đều phải vĩnh viễn trung thành với Đại Tranh, nếu như hắn dám thay đổi triều đại, ta sẽ xử hắn!
Lâm Khiếu trợn mắt nói.
Khí phách quân đoàn trưởng thứ nhất ngày trước lại lần nữa trào ra trên người Lâm Khiếu!
- Vâng!
Lâm Trung lập tức nói.
- Vậy Binh bộ Thượng thư Lãng Chân bọn họ bức bách binh phù?
Lâm Trung nghĩ nghĩ lại hỏi.
- Một đám hề giở trò, cũng muốn bức bách binh phù từ tay ta, hừ, thiên hạ này, binh phù ta chỉ giao cho Thánh Vương, ai dám đánh chủ ý vào binh phù, ta muốn mạng hắn!
Lâm Khiếu giọng căm hận nói.
Lâm Trung ngạc nhiên nhìn phụ thân, cho tới bây giờ chưa thấy qua phụ thân khí phách như vậy.