- Ta có thể cảm giác được, ở bên kia! Tam thái tử hưng phấn nói.
- Cảm giác?
- Ta dám khẳng định, phù lục tình chủng đã nhốt đánh vào trong cơ thể Đế Tiên Tiên, hơn nữa đã hoàn toàn dung nhập! Tìm được nàng, mang nàng ra ngoài là được rồi! Tam thái tử một chưởng đánh ra một con đường.
- Đây là thần giao cách cảm? Một tên quan viên tiếp tục nịnh nọt.
- Không sai! Ha ha ha!
Tam thái tử vô cùng vui sướng nhanh chóng phóng về phía trong, bất kể bao nhiêu Khô Mộc Lang cũng không đỡ nổi bước chân Tam thái tử.
Trong nháy mắt, đã tới gần hắc hồ.
Mới vừa rồi còn đang chiến đấu, đột nhiên, vô số roi mây dường như không công kích Tam thái tử nữa, điều này khiến cho Tam thái tử hơi hơi kinh ngạc.
Tuy nhiên những điều này đều không quan trọng, quan trọng là... Đế Tiên Tiên.
Đến miệng hắc hồ rồi, Tam thái tử còn không kịp xem xét chung quanh, thì đã thấy giữa hồ đen có một Khô Mộc Lang vương cực kỳ ghê tởm, cũng không thấy thân ảnh Đế Tiên Tiên nữa.
Đế Tiên Tiên đâu? Nàng đi đâu rồi? Tam thái tử không khỏi lo lắng.
Mà giờ khắc này, giữa hồ lại xuất hiện một cảnh sắc khác, Khô Mộc Lang vương không tìm thấy Đế Tiên Tiên, nhưng chẳng biết tại sao, bỗng nhiên nhìn về phía Tam thái tử, vừa rồi ngừng công kích cũng là do hắn ra lệnh.
12 người phi tử nhích lại gần Khô Mộc Lang vương, nhưng thời khắc này, Khô Mộc Lang vương lại quỷ dị to ra vẻ chán ghét, roi mây vung lên đẩy 12 phi tử ra, tiếp đó thân hình chậm rãi dịch chuyển tới gần Tam thái tử.
Tam thái tử không tìm thấy Tiên Tiên, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng cảm ứng vì sao vẫn còn ở nơi này.
Bỗng nhiên, Tam thái tử có 1 dự cảm xấu.
Theo cảm ứng, Tam thái tử nhìn về phía trước, cự thụ xâu xí kia muốn giở trò gì?
Thấy Khô Mộc Lang vương, Tam thái tử không khỏi ngây người, hít vào một ngụm khí lạnh.
- Tam thái tử, Đế Tiên Tiên không thấy! Một tên quan viên kêu lên.
Tam thái tử còn đang suy nghĩ hỗn loạn, ánh mắt trợn trùng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
- Tam thái tử, ngươi không phải là cùng nàng có thần giao cách cảm sao? Mau tìm xem a! Lại một tên thuộc hạ không có mắt kêu lên.
Cùng nàng có thần giao cách cảm? Những lời này còn chưa dứt, vừa nói ra, Tam thái tử lập tức cảm thấy từng trận thiên lôi không ngừng oanh kích lên thiên linh cái của mình.
- Không.................! - - - - -
Chung Sơn bỗng nhiên xuất hiện, đảo mắt cứu Tiên Tiên đi, tiếp đó với tốc độ quỷ dị, rất nhanh xuyên qua vô số khe hở roi mây, chỉ một lúc sau, hai người đã chạy ra ngoài biển roi mây khôn cùng.
Chung Sơn ôm ngang Đế Tiên Tiên, mà Đế Tiên Tiên cứ như vậy vòng qua cổ Chung Sơn, nhìn Chung Sơn, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hai người đáp xuống một đỉnh núi.
- Tốt lắm, xuống! Chung Sơn nói.
- Ta không muốn, từ sau khi ta hóa hình, ta không còn thấy ngươi ôm ta nữa. Đế Tiên Tiên không chịu nói. Chung Sơn: “...!”
- Nếu như không xuống, những người khác đợi sẽ cảm thấy nôn nóng. Chung Sơn dịu dàng nói.
- Vậy cứ để bọn họ chờ đi! Tiên Tiên thẳng thừng nói.
Nhìn Tiên Tiên, Chung Sơn lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói: - Được rồi, cứ để cho bọn họ chờ đi, ai bảo bọn họ trở thành trói buộc cho ngươi chứ.
- Không phải vì như vậy. Tiên Tiên lắc đầu.
- Vậy thì vì gì?
Tiên Tiên lắc đầu không chịu nói.
- Vừa rồi sao lại thế này? Khô Mộc Lang vương kia căn bản không bắt được ngươi a, ngươi không phải biết Thủy Độn sao? Thủy độn vừa ra, ai cũng không bắt được ngươi a! Chung Sơn trách cứ.
Đế Tiên Tiên xoay người một cái, không nói gì!
- Ngươi có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không! Chung Sơn trách cứ.
Tiên Tiên mân mê miệng nhỏ nói: - Ta muốn ngươi tới cứu ta!
- Ách? Chung Sơn hơi hơi kinh ngạc.
- Ngươi đã cứu Thiên U tỷ tỷ, khi cả Đại La Thiên triều khổng lồ không người nào biện hộ cho nàng, ngươi lại ở trước mắt cả triều ngăn cơn sóng dữ. Ngươi đã cứu Thanh Ti tỷ tỷ, bị thế lực đứng đầu tiểu thế giới bức hôn, càng thiết kế sát cục giết ngươi, ngươi đại náo hôn lễ, cường đoạt tân nương. Ngươi đã cứu Linh Nhi tỷ tỷ, Đại Ly Thiên triều, tứ hùng cầu hôn, ngươi thiết lập ức vạn chúc phúc âm, khiến cho thiên hạ chúc mừng, lực áp tam hùng. Ta và Bảo Nhi tỷ tỷ đã sớm hâm mộ muốn chết rồi! Tiên Tiên nói. - Ách? Bảo Nhi? Chung Sơn không khỏi cổ quái.
- Đúng vậy, ta cũng vậy, ta cũng muốn ngươi cứu ta, chỉ là đáng tiếc nơi này nguy hiểm quá nhỏ, nếu ngày nào đó ta bị Thánh nhân bắt được, ngươi đi đánh cho Thánh nhân ngã ngửa xuống đất, sau đó cứu ta thì mới tốt! Tiên Tiên vô cùng hâm mộ nói.
Chung Sơn đầy đầu hắc tuyến.
Đánh cho Thánh nhân lăn quay ra đất, sau đó lại cứu ngươi ra?
Chung Sơn không biết nói gì, nửa ngày không nói gì.
- Không.................!
Xa xa trong biển roi mây bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu vô cùng thảm thiết. Thanh âm kia làm cho người nghe có cảm giác ghê rợn.
- Bên trong còn có người? Tiên Tiên lộ ra vẻ cổ quái.
- Ừ! Chung Sơn gật gật đầu.
- Nhưng vừa rồi ta ở bên trong sao không phát hiện nhỉ? Tiên Tiên kỳ quái nói.
- Lúc chúng ta đi ra, bọn họ mới đi vào! Chung Sơn nói.
- Ách? Là ai?
- Giống như là Vô Tướng Thánh đình Tam thái tử! Chung Sơn lộ ra vẻ cổ quái.
- Ách? Bọn họ đi vào để làm gì? Tiên Tiên nghi ngờ nói.
- Tìm tình nhân của hắn! Chung Sơn vẻ mặt co rút.
[CHARGE=3]
Chung Sơn biết bọn họ làm gì. Chung Sơn nhiều ảnh phân thân như vậy, tự nhiên nghe được lúc trước đám người Tam thái tử nói chuyện.
Nhưng Chung Sơn biết, phù lục tình chủng kia đã bắn vào thể nội Khô Mộc Lang Vương, Tam thái tử này thảm rồi.
- Oanh.................!
Trung tâm biển mây, đại chiến lại lần nữa bắt đầu, roi mây kinh khủng lại lần nữa nhanh chóng vũ động, tiếng đánh rung trời, lại lần nữa từ bên trong truyền ra.
- Đi thôi, lại không đi xuống thì những Lang tộc thuộc hạ đó của ngươi sẽ xông vào đấy! Chung Sơn nói.
- Ừ!
Lúc này Tiên Tiên mới lưu luyến không rời từ trong vòng ôm ấp của Chung Sơn tụt xuống.
Hai người trở lại quảng trường lúc trước.
- Xông vào, chúng ta cùng nhau xông vào! Một tên Lang tộc kêu lên.
- Nhất định phải cứu Chí Tôn ra, cái mạng này của ta đều là Chí Tôn cứu ra, ta còn gì phải sợ?
... Một đám Lang tộc trong lúc chiến đấu kịch liệt đấu tranh tư tưởng, cùng nhau muốn vọt vào bên trong.
- Thánh Vương! Lão già nát rượu bỗng nhiên vui vẻ nói.
Một tiếng kêu này, khiến cho đàn lang kinh ngạc, tiếp đó nhìn thấy Chung Sơn và Đế Tiên Tiên từ cách đó không xa bay xuống dưới.
- Chí Tôn?
- Bái kiến Chí Tôn! Tất cả Lang tộc đều vô cùng ngạc nhiên vui mừng.
- Đa tạ Thánh Vương! Chúng lang lập tức quay sang Chung Sơn nói.
Chung Sơn gật gật đầu. Đế Tiên Tiên cũng vừa lòng, bởi vì Đế Tiên Tiên phát hiện những Lang tộc tinh nhuệ này dường như càng ngày càng phục mình.
- Thánh Vương, ngươi tới thật sự rất đúng lúc! Lão già nát rượu lập tức nói.
- Ngươi bẩm báo cũng đúng lúc, lần này lập công lớn, quay về tới chỗ Dịch Diễn báo đi! Chung Sơn hài lòng nói.
- Vâng! Lão già nát rượu không khỏi kích động.
- Chí Tôn, các ngươi đi ra, vậy bên trong là? Đàn lang cổ quái nói.
- Lui xa một chút xem đi! Đế Tiên Tiên nói.
- Vâng!
Mọi người bay đến một đỉnh núi xa xa, cùng nhau nhìn chiến đấu khủng bố trong biển dây mây này.
- Cái gì? Chung Sơn ngươi là nói bên trong Tam thái tử hắn tính kế ta? Đế Tiên Tiên ánh mắt phát lạnh.
- Ừ, tuy nhiên, lúc này hắn vẫn không thể chết! Chung Sơn lắc đầu.
- Vì sao? Đế Tiên Tiên nghi ngờ nói.
- Hắn là Cổ Tiên, muốn giết chết hắn, chúng ta nhất định phải trả giá tương đối lớn, cho dù Lạc Tinh Trần, muốn giết chết hắn cũng không phải chuyện dễ dàng, tiếp theo, hắn còn có tác dụng chính trị vô cùng trọng yếu!
Chung Sơn trầm giọng nói. - Nhưng?
- Yên tâm, một ngày nào đó, ta sẽ đưa hắn đến trước mặt ngươi, mặc cho ngươi xử trí! Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Ừ!
- Hì hì, bất quá hắn bây giờ khẳng định cũng vô cùng buồn bực, phù lục tình chủng không ngờ đánh vào trong người Khô Mộc Lang Vương, đã lâu như vậy, Khô Mộc Lang vương lại đang ở trong động dục kỳ, một đối tượng trong lòng ngưỡng mộ xuất hiện ở động dục kỳ, ha ha, ta bây giờ hy vọng Khô Mộc Lang vương có thể đắc thủ. Đế Tiên Tiên nói.
- Đắc thủ?
Lão già nát rượu cùng một đám Lang tộc vẻ mặt không khỏi co rút! Khó có thể tưởng tượng được một màn này!
- Vù! - Vù!
Hai tiếng nhỏ vang lên, phía sau Chung Sơn lại xuất hiện hai người, là Lạc Tinh Trần và Vương Khô!
- Thánh Vương! Hai người cung kính nói.
Nhìn thấy Đế Tiên Tiên vô sự, hai người sự tình đã giải quyết rồi, chỉ là không nghĩ tới tốc độ Chung Sơn lại nhanh như vậy, bọn họ đã dốc hết toàn lực, tu vi lại cao hơn, nhưng mà so với Chung Sơn thì chậm hơn rất nhiều.
- Tâm đ*o Hỏa Liên, đốt.................!
Trong biển dây mây, bỗng nhiên truyền đến tiếng Tam thái tử gầm lên giận dữ.
Một cỗ sóng lửa khổng lồ ập về bốn phương tám hướng, nơi ngọn lửa kinh khủng đi qua, hết thảy đều bị hóa thành tro bụi, tất cả Khô Mộc Lang tộc, lập tức hóa thành tro tàn, trong nháy mắt đại địa bị hòa tan, ánh lửa xông lên tận trời.
Vốn bầu trời đầy Âm Lôi, trong nháy mắt cũng bị ngọn lửa mở tung, Khô Hải Minh Trạch mênh mông, trong nháy mắt hóa thành một biển lửa.
Đám người Chung Sơn vì cách khá xa, hơn nữa từng người lại có tu vi cao, cho nên mới không bị thương tổn, nhưng các quỷ vật bên trong, tất cả đều tiêu tán không còn.
Hỏa hoạn kinh khủng!
Trong trung tâm hỏa hoạn khổng lồ, Tam thái tử tay nâng một đóa hoa sen lửa màu đỏ, ngọn lửa chính là từ đó phát ra, mà xiêm y Tam thái tử cũng bị một chút tổn hại, gương mặt bi phẫn.
Tất cả thuộc hạ đều đã chết.
Tam thái tử nâng hoa sen lửa màu đỏ đốt cháy đám quái vật mênh mông kia. Đốt cháy Khô Mộc Lang vương.
Tại bên dưới Hỏa Liên hoa, Khô Mộc Lang vương căn bản không kiên trì được bao lâu, không bao lâu, toàn thân liền bị cháy xém, dần dần bị cháy gần như không còn.
Nhưng trước khi chết ánh mắt u oán nhìn Tam thái tử lại không khỏi điên cuồng.
- Đốt.................!
Tam thái tử hét lớn một tiếng, ngọn lửa khổng lồ ầm ầm tăng vọt gấp ba lần, Khô Mộc Lang vương lập tức bị đốt cháy sạch sẽ.
- Cổ Tiên khí? Đế Tiên Tiên hơi hơi kinh ngạc.
- Cổ Tiên khí của Vô Tướng Thánh đình, Tâm đ*o Hỏa Liên! Lạc Tinh Trần gật gật đầu nói.
- Lạc Tinh Trần, đoạt bảo này! Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vâng! Lạc Tinh Trần lấy cung thần ra, 3 tiễn lắp lên, 3 tiễn cùng bắn.