Bát Môn Kim Tỏa trận, không có đơn giản như lời Anh Lan nói nhưng những gì mà Anh Lan vừa cất tiếng chính là khung sườn của nó, tựa như là quy tắc của các bí tịch vậy.
Mặc dù biết đây không phải là chuyện khó, chỉ cần là một tướng quân tinh tường chuyện cầm quân là có thể biết nhưng tất cả mọi người đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn nữ tử mặc hắc bào này.
Thiên Sát lộ ra một vẻ nghi hoặc, thiếu niên Cổ Lâm kia thì lại cau mày.
Trong mắt Thiên U công chúa hiện lên một vẻ hứng thú, bởi vì phương pháp phá trận mà Anh Lan vừa nói cũng chính là kế sách của Thủy Kính tiên sinh.
Thủy Kính tiên sinh gật gật đầu sau đó trong mắt hiện lên một vẻ thỏa mãn.
- Chư vị, đến lúc đó các vị dẫn dụ tu sĩ xung quanh, để chúng ta vô đó đột phá long nhãn, các vị thấy thế nào?
Thủy Kính tiên sinh khẽ phe phẩy quạt lông nói.
Nghe thấy Thủy Kính tiên sinh nói những lời này, trong lòng Chung Sơn liền co rút lại, hắn cảm thấy khẩu khí của đạo sĩ kai thật kỳ lạ, tu sĩ bốn phía ư? Tu sĩ bốn phía thì làm sao có thể xoay chuyển được?
Chung Sơn không tỏ ra gì cả, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
- Người nào xông vào trong thương môn?
Thiên Sát cau mày nói.
Căn cứ vào cách xông trận này thì người thứ nhất xông vào trong thương môn hiển nhiên là người tới được chỗ long nhãn.
Nhìn Thiên Sát, Thủy Kính tiên sinh khẽ cười nói:
- Ba vị này tu vi vẫn chưa tới Kim Đan, đi thương môn sẽ an toàn hơn, những người khác cùng với công chúa xông trận, trong chúng ta cũng có một số người xông vào trong thương môn.
Thủy Kính tiên sinh chỉ Thiên Linh Nhi, Chung Sơn và Anh Lan xông vào trong thương môn.
Thiên Sát nhìn vị tiên sinh nho nhã này rồi cau mày.
Thương môn nhất định là chiếm chút ưu thế, cho Khai Dương tông chút ưu thế này, quả là không tệ.
- Đại sư huynh, để ta đi thương môn.
Bi Thanh Ti đột nhiên nói.
Bi Thanh Ti muốn lấy được long nhãn trong thương môn, vì một phần chứng cớ, nhất định phải đoạt được.
Thấy Bi Thanh Ti như vậy, trong mắt Thiên Sát hiện lên một vẻ bất ngờ, đây chính là lần đầu tiên Bi Thanh Ti thỉnh cầu hắn.
- Được, Thanh Ti sẽ đi với các ngươi vào trong thương môn, ta cùng với chúng đệ tử đi vào sinh môn.
Thiên Sát cất tiếng đồng ý.
Vậy thì mọi người nghỉ ngơi sơ qua đi, ta đã phái người đi bốn phía tìm tin tức, ba ngày sau vào đêm trăng tròn, chúng ta sẽ bắt đầu xông trận.
Thủy Kính tiên sinh mở miệng nói.
Sau đó mọi người không nói gì nữa, đều đi nghỉ ngơi. Mỗi người nghỉ ngơi một chỗ, tách ra khỏi nhau.
Bởi vì Thiên Sát hiểu rõ, tuy Thiên U công chúa là đồng minh của bọn họ nhưng về phương diện an toàn mình cần phải chú ý một chút. Hơn nữa nhóm người này đối với bọn mình cũng không có giao tình gì nhiều, chỉ có lúc vào trận mới hợp tác với nhau.
Sau khi thành công trong việc liên minh, Thủy Kính tiên sinh liền đi trở về.
- Chiến trận này là như thế nào?
Chung Sơn ở bên cạnh hỏi Bi Thanh Ti.
Nghe thấy câu hỏi của Chung Sơn, bọn người Thiên Sát liền nhắm mắt không thèm để ý, tựa như coi Chung Sơn là nông cạn. Mà, Anh Lan và Thiên Linh Nhi đầu đưa mắt chăm chú nhìn về phía Bi Thanh Ti.
Nhìn thấy người mặc hắc bào cũng nhìn chằm chằm về phía mình, Bi Thanh Ti cảm thấy hơi cổ quái, trong lòng nàng thầm nghĩ, cô gái này cũng biết Bát Môn Kim Tỏa trận sao?
Chỉ là Bi Thanh Ti vẫn kiên nhẫn nói:
- Thiên Địa có một loại trận pháp một tĩnh trận giống như Khai Dương tông thủ sơn đại trận, trước đó không lâu Hạo Tam đã dùng kỳ trận để bảo vệ mình. Tĩnh mà không động, hình thành từ một chút vật phẩm đặc dị, nhưng còn một loại “chiến trận” khác chính là chiến trận do con người tạo thành, tuy nhiên đặc thù của nó là có thể di động, có thể xung phong lên liều chết.
Nghe thấy lời nói này của Bi Thanh Ti, hai mắt Anh Lan liền sáng lên, hiển nhiên đối với chuyện này nàng vô cùng có hứng thú.
- Tĩnh trận rất nhiều nhưng chiến trận thì rất thưa thớt bởi vì chiến trận không giống như tĩnh trận, chiến trận khống chế rất khó, chỉ cần không phải là do người tạo nên trận pháp bày ra thì nhất định sẽ có bất đồng, không huy động được hết thực lực của nó. Một chiến trận bày ra uy lực như thế nào, còn phải xem xét đến sự thông minh và tinh thông của người điều khiển.
Bi Thanh Ti giải thích nói.
- Trận hồn, trận hồn là như thế nào?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Chiến trận rất khó chế, ngàn năm mới có một chiến trận sinh ra, những người sáng chế ra chiến trận đều là kỳ tài ngất trời, cho nên chiến trận vô cùng hi hữu, vô cùng khó chế. Còn có một nguyên nhân nữa đó chính là người chế ra trận pháp cùng với chiến trận phải dung hợp làm một, hồn phách của hắn phải nhập vào sự biến hóa của chiến trận mới có thể phát ra uy lực lớn nhất. Thế nhưng trong thiên hạ có bao nhiêu người thành tiên đây? Những người chế ra trận pháp đều bị hạn chế bởi thọ nguyên, sau khi chế ra trận xong sẽ chết, bọn họ lúc đó sẽ suy kiệt mà chuyển hồn phách cho đệ tử, hóa thành trận hồn biến hóa. Nói tới trận hồn không thể không nhắc tới nhân hồn. Chỉ cần tìm được trận hồn, dung hợp với trận hồn sẽ hấp thu được tất cả mọi thứ bên trong trận hồn sẽ hoàn toàn nắm giữ chiến trận này, trận hồn nghìn năm khó gặp, là một chiến trận cao cấp, trận hồn vô cùng trân quý, là một bảo vật trong đất trời.
Bi Thanh Ti nói.
- Người tìm được một phần của trận hồn, hồn phách của họ sau khi chết có chia ra làm vài phần nữa không?
Chung Sơn cau mày hỏi.
- Không thể chỉ có người chế ra trận hồn mới có thể, trận hồn là một thứ rất kỳ lạ, nó có thể dung nhập vào trong thân thể, chỉ có người chế ra trận hồn sau khi chết đi mới có tác dụng.
Bi Thanh Ti lắc đầu nói.
- Ừ.
Chung Sơn gật gật đầu.
Ở bên kia.
- Thiên U nàng đi thương môn, Thủy Kính dẫn người đi sinh môn, còn ta thì sao?
Cổ Lâm nhìn Thiên U công chúa nói.
- Ngươi ư?
Thiên U cau mày nhìn Cổ Lâm.
- Ngươi cùng với ta đi thương môn.
Thiên U công chúa lặp lại một lần nữa.
Lần này Cổ Lâm lại nhìn Thiên U với một thần sắc như cho rằng đây là một điều dĩ nhiên.
Thủy Kính tiên sinh ở bên cạnh khẽ phe phẩy quạt lông, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười khổ, đồng thời đối với Thiên U công chúa trong mắt y hiện lên một vẻ cảm kích. Thiên U công chúa lần này mang theo Cổ Lâm đi chính là vì sợ hắn phá rối mình.
Ở trên đỉnh ngọn núi phía xa xa.
Sơ Cửu đang nhìn về phía bọn Chung Sơn lại nhìn về phía bọn người Thủy Kính tiên sinh, sau đó hướng về phái thiếu niên nói:
- Công tử, những người kia lai lịch quả là bất phàm.
- Vậy ư? Sơ Cửu ngươi nói gì vậy?
Thiếu niên cau mày nói.
- Nhóm người kia rất có khẳ năng chính là người của thiên triều La Thiên.
Sơ cửu gật đầu nói.
- Đại la thiên triều sao?
Thiếu niên này nhíu mày nói.
- Tạm thời chúng ta không nên mạo hiểm, sau này rồi sẽ chờ thời cơ/
- Ừ.
Thiếu niên kia gật đầu nói.
Cùng thời gian này, thế lực đại trận đông tây nam bắc bốn phía đều hiện ra.
- Bát Môn Kim tỏa trận, ba ngày sau vào đêm trăng tròn khi ánh minh nguyệt nhô cao lên, ánh sáng bao phủ, chúng ta sẽ cùng nhau công kích Bát Môn Kim Tỏa trận.
Trong lúc lơ đãng nhìn những thạch khắc này, nhóm người ở bốn phía đều bạo đọng, đồng thời trong lòng bọn họ tràn ngập kinh ngạc, không ngừng tự đánh giá lợi ích.
Có người xông vào trận này sao?
Đại trận mạnh là chuyện không thể nghi ngờ, những này nay đã có không ít thế lực xông vào trong trận nhưng bọn họ không hề thu hoạch được gì ngược lại còn bị rất nhiều hao tổn. Có thể thấy đại trận này mạnh như thế nào, tuy chỉ có một người bày ra nhưng rất ghê gớm, nếu như lấy được trận hồn thì lợi ích so với việc lấy được số linh thạch trong đó phải gấp trăm gấp nghìn lần.
Sau đó, bốn phía cuối cùng cũng nghỉ ngơi, chờ đợi tới đêm trăng tròn.
Lúc này, Chung Sơn cùng với Anh Lan và Thiên Linh Nhi đều trầm mặc không nói gì, bọn họ không dám nhiều lời.
Mãi đến chạng vạng tối ngày thứ ba, Chung Sơn đột nhiên trông thấy một người, người này khiến cho Chung Sơn vô cùng mừng rỡ, bởi vì hắn đã tìm người này từ rất lâu.
Chính là người trước kia không lâu đã ám sát Diệu tiên nhân Thi tiên sinh.
Thi tiên sinh chân đạp phi kiếm, xung quanh tiên sinh lúc này là tám người đang lao đế, bọn họ quả nhiên là đến đón tiếp tiên sinh.
Tám người này đều đã đạt tới mức độ Nguyên Anh Kỳ trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của tứ phía. Dù sao đám người này cũng là đám người mạnh nhất ở đây, Nguyên Anh kỳ chính là quái vật, tại sao ở đây lại có nhiều như thế?
Chín người này không để ý tới ánh mắt của mọi người mà bay về phía đại trận phía Đông Nam. Hạ xuống ngọn núi phía đối diện.
Chung Sơn vẫn luôn một mực tìm đám người này bởi vì lần trước ẩn khu đã nghe được tin tức có một nhóm người không phải vì trận hồn mà đến mà chính là vì Cửu Long Phương Thiên Ngọc.
Cửu Long Phương Thiên Ngọc ư? Bọn họ cũng biết Cửu Long Phương Thiên Ngọc ư? Nghe nói lần trước Thi tiên sinh xưng hô với một người trong đó là bệ hạ, không lẽ người đó đã kiến lập vận triều sao?