Trước mặt Chung Sơn là một chiếc Khổng Minh đăng (đèn Khổng Minh) cực lớn.
Sương mù có thể nhiễu loạn cảm giác về phương hướng của con người, nhưng với Chung Sơn thì không có tác dụng.
- Đại soái, ngài làm cái gì vậy? Thủy Vô Ngân nghi hoặc hỏi.
- Xem thứ này có thể bay ra ngoài, có thể bay lên trên bạch vân, xông ra đại trận được hay không. Thiên U công chúa đứng bên cạnh mở miệng giải thích.
Đây chỉ là một thí nghiệm. Đối với Chung Sơn, không có sự tình không giải quyết được, chỉ có sự tình mà ngươi không nỗ lực tìm biện pháp giải quyết.
Châm lửa cho Khổng Minh đăng, nó từ từ bay lên không. Chậm rãi bay qua đại trận trong thành, bay về nơi xa trong bạch vụ, tiếp tục hướng lên trên.
Chúng nhân nhẫn nại chờ đợi, bởi vì lúc này trong vụ khí trở nên yên ắng không có gió, có thể phân biệt kết quả sau cùng.
Sau nửa canh giờ, từ sương mù trên không trung, Khổng Minh đăng rơi xuống, đèn dầu cạn khô!
Khổng Minh đăng rơi cách chỗ đứng không xa, Chung Sơn lập tức đi tới, cầm quả cầu ký ức thủy tinh trên Khổng Minh đăng lên quan sát cẩn thận.
- Không bay ra ngoài? Thiên U công chúa nhíu mày nói.
- Do dầu bên trong không đủ ư? Thủy Vô Ngân hỏi.
- Không phải, là do ở chỗ bạch vân có một cỗ lực lượng ngăn trở nó, hoặc giả nói khí áp nơi đó có vấn đề! Chung Sơn hít sâu một hơi rồi nói.
- Vậy không còn biện pháp nào sao? Triệu Truyền lo lắng hỏi.
- Yên tâm, thế nào cũng có cách. Chung Sơn an ủi mọi người.
- Nhất định sẽ có cách, Đại Huyền vương sẽ đi tìm Thiên lão! Thiên U công chúa nói.
- Thiên lão? Thiên lão trở về ư? Chung Sơn hỏi.
- Chắc chắn! Thiên U công chúa nói.
- Ừ! Chung Sơn gật gật đầu.
- Vô Ngân! Tìm một ít dây thừng buộc một vòng quanh người các tướng sĩ, để bọn họ đứng ở ngoài thành, ít nhất phải cách ba ngàn thước. Nếu có ngoại địch tập kích có thể cảnh báo trong thời gian nhanh nhất. Chung Sơn nói.
- Đại soái, khí trời quỷ quái thế này mà vẫn có địch tới sao? Thủy Vô Ngân nghi hoặc nói.
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, mây mù tràn khắp, tầm nhìn chỉ tầm chưa đủ ba trăm thước, phạm vi thần thức không quá năm trăm thước. Đứng trên thành lâu mà ngay cả chân thành cũng nhìn không thấy, nếu có địch tập kích thì tòa thành này sẽ mất mất, đến lúc đó ngươi ta đều thành tù binh. Đây là đại trận phong thủy của Đại Quang đế triều, cuối cùng chúng ta vẫn phải đề phòng một chút. Chung Sơn nói
- Vâng. Thủy Vô Ngân lập tức ứng thanh. --------------------------------
Đúng theo như lời Chung Sơn, lúc tất cả mọi người bị vây khốn trong sương mù, ở trong đại trận phong thủy sương mù tứ khởi này lại xuất hiện một chi đội ngũ cực kỳ quái lạ.
Bộ đội tiên phong - Phi Nga!
Hàn Tuyệt thái tử đứng trên một tòa sơn phong, hai tay mở ra, nhè nhẹ run lên, đột nhiên trong thể nội toát ra một hư ảnh phi nga (con thiêu thân, con bướm) màu đen cực lớn.
Hư ảnh phi ngan chính là U Minh Nga Hoàng chi tâm mà Nê Bồ Tát từng nhắc tới! Cũng là do trong một lần cơ duyên xảo hợp, Hàn Tuyệt thái tử gặp được một con U Minh Nga Hoàng gần chết, liền giết nó thu hồn phách, án chiếu theo bí pháp để nó tan vào trong hồn phách tự thân.
Phi nga bình thường linh trí chưa khai, tất nhiên không cách nào nhận ra thân phận Hàn Tuyệt thái tử. Chỉ cần cảm ứng được khí tức Nga Hoàng liền nghe theo điều lệnh, như vậy liền có thể triệu hoán vô cùng vô tận phi nga trong thiên hạ.
Hàn Tuyệt thái tử vung tay lên, vô cùng vô tận phi nga từ bốn phương tám hướng bay tới, khí thế phô thiên cái địa, nhiều đếm không xuể, tiếp đó vây quanh Hàn Tuyệt thái tử không ngừng bay múa, nhìn qua vô cùng uy mãnh.
- Ti nhi hữu quân đội? Hàn Tuyệt thái tử nói.
Phi nga không ngừng xoáy vòng trên không trung, sau cùng hóa thành mười mấy nhóm nhỏ.
Sau người Hàn Tuyệt thái tử, trong sơn cốc đang đứng lượng lớn quân đội Đại Quang chờ đợi mệnh lệnh của y! Chúng quân đội có một đặc điểm, đó chính là có một ngàn sợi dây dài xỏ xuyên ba quân, hết thảy ba quân đi bộ, tay nắm dây thừng cùng tiến về phía trước.
Hàn Tuyệt thái tử vung tay lên, lượng lớn phi ngan tán ra, giống như tiếp tục đi làm chuyện Hàn Tuyệt thái tử an bài, chỉ có một bộ phận là được lưu lại.
Lúc này Hàn Tuyệt thái tử mới bay đến dưới sơn cốc.
- Thái tử! Chúng ta sẽ không lạc đường chứ? Một tên tướng lĩnh nhíu mày hỏi.
- Sương mù đầy trời sẽ can nhiễu cảm giác phương hướng của sinh vật có linh tính, trí tuệ giảo hoạt. Chứ không ảnh hưởng đến loại linh trí chưa khai, sinh tồn theo bản năng ý thức này, hoặc giả nói ảnh hưởng không được. Yên tâm đi! Hàn Tuyệt thái tử tự tin nói.
- Vâng! Chúng tướng lĩnh lập tức ứng thanh.
- Trước kia không phải đã chém giết qua một đám quân đội Đại La thiên triều rồi sao? Giờ chính là cơ hội để các ngươi kiến công lập nghiệp, quân đội Đại La đã bị vây khốn trong sương mù cả rồi!
- Vâng. Chúng tướng hét lớn
--------------------
Ba tháng sau, thành trì mà Chung Sơn đang ở.
Chung Sơn đang đứng trên thành lâu phía nam, nhìn vào đại vụ đến nay mà vẫn chưa tan, nhíu mày. Tuy Thiên U lần nữa cường điệu, rằng thiên lão sẽ đến, nhưng, nếu như....
Đem an nguy bản thân giao vào tay người khác, Chung Sơn rất không thích loại cảm giác này, hắn cũng không phải loại người ấy, an nguy chính mình phải nằm trong hai tay mình mới đúng.
- Địch tập!
- Tùng tùng!
Phía đông vang lên tiếng cảnh báo, trống trận vang rền!
Cửa thành đông, quả đúng như Chung Sơn dự liệu, gặp địch!
Chung Sơn không hoảng hốt, bởi vì đã sớm có dự liệu, phía đông thành bắt đầu xảy ra chiến tranh, song nam thành lâu bên này vẫn phòng thủ như cũ.
- Đi thôi, chúng ta đi xem xem! Chung Sơn nói với Thiên U công chúa đứng bên cạnh.
- Ừ! Thiên U công chúa gật gật đầu.
- Thành đông, trong sương mù.
- Thái tử, thủ vệ thành này sớm đã có chuẩn bị. Theo lý thuyết căn bản không nhìn thấy chúng ta, chỉ có thể quan sát thấy trong phạm vi ba trăm thước. Chúng ta đã đến dưới thành bọn họ cũng không nhìn thấy. Nhưng khi người chúng ta bay lên, lúc đến độ cao cách thành lâu năm trăm thước lại bị bọn họ phục kích, giống như họ đã sớm có chuẩn bị vậy! Một tên tướng lĩnh lo lắng nói.
- Thái tử, đây là tòa thành thứ tư mà chúng ta đánh chiếm, trước kia đều dễ dàng, chớp mắt đã chiếm được thành trì. Tại sao lần này lại như vậy? Cung tiễn dày đặc, nhất định bọn họ đã sớm có chuẩn bị! Lại một tên tướng lĩnh khác lên tiếng.
- Thái tử, người chúng ta mang theo không đủ nhiều. Cứ thế này tổn thất sẽ càng thêm trầm trọng, hay là cứ đi lấy thành trì khác trước, quay lại mang theo thêm nhiều người, rồi đem chúng một lưới bắt hết! Một tên mưu sĩ bên người Hàn Tuyệt thái tử có ý kiến.
- Minh Kim thu binh! Hàn Tuyệt thái tử hít sâu một hơi rồi nói.
- Vâng. Chúng tướng ứng thanh.
Lúc Chung Sơn chạy tới đông thành lâu thì chiến tranh đã kết thúc. Thủy Vô Ngân đang thống kế tổn thất. Còn trên thành lâu đang đứng mấy tên tướng lĩnh và mười mấy tiểu binh! A Đại, A Nhị và Chích Hỏa đều đang hưng phấn đứng ở đó.
- Tiên sinh, theo đúng yêu cầu của ngài, chỉ cần đến lúc chiến tranh ba người chúng ta chuyên phụ trách bắt các tướng lĩnh. Bốn tên tướng lĩnh nơi đây, ngài xem có đủ không! A Đại hưng phấn nói.
- Làm rất tốt. Chung Sơn cười nói.
Được Chung Sơn tán thưởng, ba tên hoàng cực cảnh vui vẻ mở miệng cười lớn.
- Dẫn toàn bộ đến phủ thành chủ, ta muốn thẩm vấn! Chung Sơn nói.
- Vâng. Đám tiểu binh canh giữ lập tức ứng tiếng.
----------------------
Phủ thành chủ! Chúng tướng tụ tập lần nữa.
- Đại soái, trận chiến này chúng ta tổn thất cực ít. Lúc địch quân bay đến trong phạm vi năm trăm thước, phá cương tiễn của chúng ta chào đón chúng bằng một màn mưa tên mãnh liệt, chúng ta chỉ mất ba trăm tướng lĩnh nhưng đối phương ít nhất phải tử thương đến bốn vạn. Thủy Vô Ngân hưng phấn nói.
- Đó là bọn hắn tưởng muốn mai phục chúng ta, song lại bị chúng ta mai phục lại! Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Vẫn là đại soái nhìn xa trông rộng, sớm đã liệu trước! Thủy Vô Ngân sùng bái nói.
- Nhưng lần sau thì sao? Lần sau Hàn Tuyệt thái tử nhất định sẽ có chuẩn bị. Đồng thời cũng mang theo vô số quân Đại Quang tiến đến. Lúc đó chúng ta nên ứng đối thế nào? Chung Sơn hỏi.
- Ách? Lông mày Thủy Vô Ngân nhíu chặt.
Đúng vậy, căn cứ những tên tù binh kia khai báo thì Hàn Tuyệt thái tử ở bên trong sương mù, đó là kẻ hoành hoành vô kỵ a.
- Vậy chúng ta làm thế nào? Thủy Vô Ngân nhíu mày hỏi.
- Tòa thành này không thể giữ nữa, nhanh điểm quân số, chúng ta lập tức rời thành. Chung Sơn quyết đoán nói.
- Rời thành, nhưng mà đại soái, hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng đến cảm giác phương hướng của chúng ta mà! Triệu Truyền đứng ở bên cạnh nói.
- Ha ha, điều này còn phải cảm tạ Hàn Tuyệt thái tử! Sự tình cơ mật như thế không ngờ cho các tướng lĩnh biết. Chung Sơn cười nói.
- Ách? Triệu Truyền hơi mù mờ
- Yên tâm đi, ta nói có thể đi ra liền có thể đi ra! Thủy Vô Ngân, Triệu Truyền, Liễu Vô Song, các ngươi nhanh đi chỉnh quân, hơn nữa thu dây thừng lại thật tốt, để chúng quân bắt lấy, không được ném bỏ! Sáng sớm ngày mai rời thành. Chung Sơn nói.
- Vâng! Chúng tướng lập tức ứng thanh, tiếp đó vội vàng đi chỉnh quân.
- Đại soái, ngài cũng có thể triệu hoán phi nga? Chích Hỏa nhìn Chung Sơn, nghi hoặc nói.
- Không phải ta, là ngươi! Chung Sơn nhìn Chích Hỏa, cười nói.
- Ta? Chích Hỏa nghi hoặc hỏi lại.
- Đúng vậy, chúng ta đến cửa bắc, ngươi bắt đầu triệu hoán quần lang, đem những con lang chưa thành yêu thú, linh trí chưa được khai mở dẫn đường cho chúng ta! Chung Sơn khẳng định nói.
- Vâng! Chích Hỏa hơi sửng sốt, song lập tức lại hưng phấn ứng thanh.
-----------------------------------
Một tháng sau, chiến trường Đại Quang.
Mặt bắc sương mù đầy trời, trong đại trướng phong quân có bốn người đang đứng.
Phạm Nhất Phẩm đứng sau người Đại Huyền vương, một nữ hài cực kỳ xinh đẹp đứng bên cạnh Đại Huyền vương. Phía đối diện Đại Huyền vương là một lão giả lưng còng khom, hình dáng lão giả rất xấu xí, trên mặt đầy nếp nhăn và nốt sần của tuổi già, trong tay chống một can gỗ màu đen bóng.
- Thiên lão, cuối cùng ngài đã tới! Đại Huyền vương hít sâu một hơi, lễ độ nói.
Một lúc lâu sau, Thiên Lão mới nhàn nhạt nói ra vài câu khó nghe.
Nói xong, Thiên Lão kỳ quặc bước một mạch ra ngòai cửa, đôi mắt hướng về phía làn sương trắng mênh mông ở bên ngoài.
Nhìn thấy thần thái của Thiên lão như vậy, Đại Huyền vương không chú ý tới mà mọi người cũng không ai chú ý tới.
Đại Huyền vương và Phạm Nhất Phẩm theo sát phía sau mà tiểu nanh đầu Anh Ninh lại chạy đến bên cạnh Thiên lão.
- Thiên lão, để cháu đỡ ông.
Anh Ninh nói.
- Anh Ninh không được làm càn.
Đại huyền vương trầm giọng.
-Ha ha, không sao
Thiên lão nói, thanh âm vô cùng khàn khàn mà cũng vô cùng khó nghe. Anh Ninh thấy vậy thì nhìn về phía Đại huyền vương lộ vẻ đắc ý.
Đại Huyền vương nhìn thấy Anh Nhinh như vậy thì không hề tức giận mà lại bất giác nở ra một nụ cười.
- Vương gia, quận chúa cũng là quan tâm đến thiên lão mà thôi.
Phạm Nhất Phẩm ở bên cạnh nói.
- Đúng thế phụ vương, thiên lão làm sao có thể trách con được. Thiên lão đã dạy con rất nhiều thuật phong thủy, từ nay về sau con sẽ là đệ tử của người.
Anh Ninh tinh nghịch nói.
Anh Ninh vừa nói xong, thiên lão đã bỏ đi thanh âm khàn khàn kia mà nói:
- Ta không có đáp ứng thu nhận ngươi.
- Người ngày đó không phải đã nói rồi sao?
Anh Ninh lập tức làm nũng nói.
- Ta có làm như vậy nhưng thuật phong thủy coi trọng thể chất, ta chưa nói là sẽ chắc chắn thu nhận ngươi.
Thiên lão lắc lắc đầu nói.
- Thiên lão, người đã nói là Anh Ninh cũng giống như Thiên U công chúa có đủ điều kiện tu phong thủy sao?
Hai mắt Đại huyền vương sáng lên.
- Không sai.
Thiên lão thản nhiên nói.
Nghe thấy lời nói của thiên lão, Đại Huyền vương liền tỏ ra vui vẻ, không nói thêm nữa chỉ hơi gật gật đầu.
- Đây là đại trận gì vậy?
Anh Ninh nhìn đại trận phía xa xa ngạc nhiên hỏi.
Phạm Nhất Phẩm lập tức giải thích:
- Phong thủy trận này vô cùng kỳ lạ, không biết có bao nhiêu sức mạnh tuy nhiên tiến vào bên trong thì cho dù là hoàng cực cảnh cũng phải rối loạn.
- Đây là phong thủy đại trận, chỉ là muốn bày ra trận phong thủy lớn như vậy thì phải có sức mạnh rất lớn.
Thiên lão nhàn nhạt nói.
- Sương trắng này đã bao phủ sáu mươi bốn thành trì rồi.
Phạm Nhất Phẩm nói.
- Sáu mươi bốn? Đem thành trì sắp xếp cho ta xem một chút.
Thiên lão thản nhiên nói.
Phạm Nhất phẩm ngay lập tức bấm đốt ngón tay, dùng thuật hình thành nên một địa đồ, hình thành sáu mươi bốn điểm tượng trưng cho sáu mươi bốn thành trì.
- Sáu mươi bốn quẻ, phong thủy này thật là lợi hại.
Thiên lão ở bên cạnh hơi cảm thán nói.
- Cái đại trận phong thủy này tên là gì vậy
Anh Ninh vịn vai Thiên lão mà hỏi.
- không rõ lắm, phải nhìn thấy đại trận mới biến được.
Thiên lão lắc lắc đầu nói.
- Đại trận không tại trước mắt?
Anh Ninh nghi ngờ hỏi.
- Bày ra đại trận là một cao thủ, màn sương trắng này không phải là phong thủy đại trận, chỉ là phong thủy đại trận mang hiệu quả thôi miên mà thôi.
Thiên lão nói.
-Thiên lão người nói là bên trong làn sương trắng này có một nơi chính là chính thức của phong thủy đại trận sao?
Phạm Nhất Phẩm nhíu mày hỏi.
- Không sai, chỗ đó đúng là phong thủy đại trận chân chính, màn sương trắng này chỉ là hiệu ứng mà thôi, chỉ có điều như vậy cũng đã đủ mạnh rồi. Chỉ là người bên trong tuyệt đối không đi vào được.
Thiên lão lắc lắc đầu nói.
- Thật sự là không đi vào được sao?
Anh Ninh nhíu mày không tin.
- Đúng thế quân chúa hiện tại bên trong không có một người nào có thể tiến vô, chỉ cần tiến vô là vĩnh viễn không thể đi ra được.
Phạm Nhất Phẩm lập tức hướng về phía Anh Ninh mà cười nói.
Ngao.
Liên tiếp là thanh âm sói tru ở bên trong.
Thanh âm này vang lên sau đó xuất hiện một đám dã lang, đồng thời một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Chung Sơn, Chung Sơn mang theo một vẻ hưng phấn ngửa đầu lên trời.
Thế giới bên ngoài thật là tốt, ánh nắng thật là tươi tắn.
Phạm Nhất Phẩm đỏ cả mặt còn thiên lão thì mỉm cười, Đại Huyền vương cũng cười, còn Anh Ninh thì lại nhìn chằm chằm vào Chung Sơn.
Có người bước ra? Chung Sơn bước ra tựa như là một cái tát mạnh vậy.
Chung Sơn đi ra đã nhìn thấy một lượng lớn quân đội phía xa xa, trên đó có cờ hiệu của Đại huyền vương.
Hóa ra là người một nhà.
Chung Sơn vung tay lên, Thiên U công chúa, A Đại Chích Hỏa, A Nhị Triệu Truyện bọn họ đều bước ra.
Từ từ bước ra gần trăm nghìn người.
Phạm Nhất Phẩm không nói gì, từ từ lùi về phía sau.
- Bước ra.
Thiên U công chúa thở phào cười nói.
- Đúng thế đại soái bên ngoài cảm giác thật là tốt, hơn hẳn ở quỷ vực bên trong. Các tướng sĩ ở bên trong đều nửa đêm khóc cha gọi mẹ.
Thủy Vô Ngân cười nói.
- Ha ha ha.
Đằng sau truyền đến từng tiếng cười vui.
Mà các tướng sĩ nghe Thủy Vô Ngân nói cười như vậy thì chẳng những không tức giận mà còn tỏ ra vui vẻ. Chung Sơn thì thỏa mãn nhìn Thủy Vô Ngân.
- Chích Hỏa, đây là nhờ có ngươi, có thể cho những dã lang kia tìm được lối ra.
Chung Sơn nói.
- Dạ.
Chích Hỏa đáp.
- Ô.
Chích Hỏa quát to một tiếng, sau đó đám dã lang liền giải tán.
Trăm vạn đại quân sau đó hướng về phía quân doanh của đại huyền vương.
- Thủy Vô Ngân cần phải để ý đên quân đội, trước khi Đại Huyền vương đến thì phải sắp xếp thật tốt.
Chung Sơn nói.
- Dạ.
Thủy Vô Ngân lập tức đáp.
Mà Chung Sơn nhìn về phía đại trước phái xa xa.
- Chung Sơn, Thiên U công chúa A Đại, A Nhị Chích Hỏa đều hướng về phía trung ương đại điện mà bay tới.
- Chung Sơn bái kiến vương gia cùng với phạm tiên sinh.
Chung Sơn hướng về phía nghiễm tràng nói.
Đối với những người khác Chung Sơn không nhận ra cho nên cũng không đa lễ.
- nhị thúc.
Thiên U công chúa cười nói.
- Thiên lão, ta biết là người nhất định sẽ tới mà.
Thiên U công chúa nhìn về phía lão già nói.
Thiên lão? Chung Sơn quay đầu nhìn lại.
- Bái kiến tiền bối.
Chung Sơn cung kính nói.
- Đông phương hầu có thể rời khỏi đại trận, Phạm mỗ vô cùng bội phục.
Phạm Nhất Phẩm lập tức nói.
- À chẳng qua là vận khí của tại hạ không tệ mà thôi, bắt được một quân địch mà dò ra lối ra.
Chung Sơn khiêm tốn nói.
- Quân địch?
Đại Huyền vương nhíu mày lại.
- Đúng thế, bên trong có một lượng lớn quân đội Đại Quang đế triều đang hoành hành.
Chung Sơn lập tức nói.
Đại Huyền vương thở ra một hơi sau đó hơi nhíu mày rồi nhìn về phía Thiên lão.
- Thiên lão, người xem đi.
Đại Huyền vương vui mừng nói.
- yên tâm đi ngày mai ta sẽ đi hội họp với các đại sư phong thủy.
Thiên lão thản nhiên nói.
- Làm phiền thiên lão rồi.
Đại Huyền vương nói.
- Con cũng muốn đi.
Anh Ninh lập tức kêu lên, hơn nữa còn cầm lấy ống tay áo của Thiên lão mà lắc lắc.
Thiên lão nhìn Anh Ninh rồi nói:
- Cũng được đến lúc đó theo sát ta.
- Được.
Anh Ninh hưng phấn nói, mà đại Huyền vương cũng nở ra một nụ cười hài lòng.
- Thiên U công chúa, con cũng đi chứ?
Thiên lão nhìn về phía Thiên U công chúa rồi nói.
- dạ.
Thiên U công chúa lập tức đáp.
Thiên lão gọi Thiên U công chúa khiến cho Anh Ninh chu miệng ra, có vẻ rất không vui.
- Tiền bối, tại hạ có thể được đi không?
Chung Sơn chăm chú nhìn thiên lão rồi hỏi.
Thiên lão nhìn về phía Chung Sơn, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, sau đó ông cất tiếng:
- Được.
- Đa tạ tiền bối.
Chung Sơn lập tức đáp.
Thuật phong thủy, Chung Sơn đã từng tiếp xúc qua, đây là một lĩnh vực vô cùng mới lạ, những người tu phong thủy bởi vậy cũng vô cùng ít.
- Ta đi chuẩn bị ít đồ, đừng quấy rầy ta.
Thiên lão nói.
Nói xong, thân hình của Thiên lão biến mất, Đại Huyền vương hướng về phía Chung Sơn trấn an một hồi rồi cùng với Phạm Nhất Phẩm tiến vào đại điện.
- Thiên U công chúa, Anh Ninh ở thái cổ thành đô vô cùng nghĩ đến tỷ.
Anh Ninh cầm lấy tay của Thiên U công chúa rồi nói.
- Anh Ninh, sao muội lại ở đây?
Thiên U công chúa nghi hoặc nói.
- Thiên lão nói muội cùng với tỷ có chung thể chất cho nên chuẩn bị thu nhận muội làm đệ tử.
Anh Nhinh lập tức nói.
- Tề Thiên hầu cũng đang ở thái cổ thành đô sao?
Thiên U công chúa nhì về phía Chung Sơn hỏi.
- Đúng thế nữ nhân kia một mực đuổi giết ca ca cho nên ca ca phải chạy đến thái cổ thành đô, sau đó nàng ta bị thái sư đánh một chưởng biến đi. Thiên U tỷ tỷ có phải tỷ giận dỗi với ca ca hay không? ca ca tính tình hay như vậy, tỷ bỏ qua cho ca ca đi, tỷ và ca ca đúng là trời sinh một đôi mà.
Anh Ninh nói.
- Anh Ninh, ta và Tề thiên hầu không hề có quan hệ gì, sau này muội không được nhắc tới nữa.
Thiên U công chúa nhíu mày lại nói.
- A được rồi, đây có phải là tại vì Đông phương hầu trong truyền thuyết Chung Sơn hay không? Khó trách Thiên U tỷ tỷ lại bỏ ca ca.
Anh Ninh một lần nữa lại nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn.