Mục lục
Trường Sinh Bất Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiểu Kim, có người nói muốn bắt ngươi làm sủng vật!

Đám người trên lầu căn bản không có chút khẩn trương nào, càng nói chuyện ồn ĩ với nhau. Mười năm khô khan phi hành, có một tên uống lộn thuốc cũng có thể khiến tâm tình trở nên thư thái hơn.

Tiểu Kim Long nghe Hạo Mỹ Lệ nói vậy, bay, từ trên lầu quan sát đám người phía dưới.

- Phẩm chất không tồi, làm sủng vật của bản công tử sẽ không lãng phí ngươi, ngươi có nguyện đi theo ta không?

Lỗ công tử quay sang Tiểu Kim nói.

Nói xong còn vô cùng tiêu sái mở quạt giấy ra:

- Rầm!

- Tiểu tử này còn tưởng ta hiền lành!

Kim Bằng cổ quái nói.

- Đầu bị lừa đá!

Hạo Mỹ Lệ cũng vui vẻ nói.

Mọi người không đều nỡ nụ cười.

- Lớn mật, dám đối bất kính với công tử?

Hai tên hạ nhân của Lỗ công tử lập tức bay lên trời.

Mà Lỗ công tử bị người trêu đùa, tự nhiên sắc mặt rất khó coi, hung tợn nhìn lên lầu.

- Oanh, oanh!

Tiểu Kim vẫy đuôi hai cái, hai tên hạ nhân dùng tốc độ còn nhanh hơn bay ra ngoài, ầm ầm đập lên mặt đường.

- Phạc!

Lỗ công tử khép lại quạt.

- Đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lời ngon lời ngọt ngươi không nghe, vậy đừng có trách ta dùng thủ đoạn phi thường.

Lỗ công tử lạnh lùng nói.

- Cái thủ đoạn phi thường gì?

Hạo Mỹ Lệ đã đi tới.

- Ngươi chính là chủ nhân của tiểu Kim long này?

Lỗ công tử lạnh lùng nói.

- Tiểu Kim là bằng hữu của ta, ta không phải chủ nhân của nó! Ngươi còn chưa nói, ngươi muốn dùng thủ đoạn phi thường gì!

Hạo Mỹ Lệ cười nói.

- Thủ đoạn phi thường chính là thủ đoạn phi thường, ta mặc kệ ngươi và nó có quan hệ như thế nào, hôm nay Kim long này phải lưu lại, người cản ta, chết!

,Lỗ công tử lạnh giọng nói.

Chưởng quỹ lộ ra vẻ khẩn trương. Muốn đánh?

- Nói như vậy, ngươi muốn cướp Tiểu Kim?

Hạo Mỹ Lệ hỏi.

- Công tử, tổ sư không cho phép chúng ta...!

Một hạ nhân lập tức nhỏ giọng nói.

- Câm mồm, Kim long này ta không nói, các ngươi không nói, ai mà biết chứ?

Lỗ công tử trừng mắt nói.

- Vâng!

Sắc mặt hạ nhân lập tức trở nên khó coi nói. Đồng thời quay sang Yến Nam Thiên trừng mắt một cái.

Hạo Mỹ Lệ nhìn nói:

- Tốt rồi, ta còn phải ăn cơm, cũng không muốn nhiều lời với các ngươi, hiện tại, ta cướp! Giao toàn bộ đồ vật trong vòng tay trữ vật ra đây!

Hạo Mỹ Lệ hô xong, đám người Lỗ công tử hơi chậm lại, cướp? Ai đánh cướp ai?

Chung Sơn dựa vào cửa sổ mỉm cười, bưng ly rượu lên, hứng thú nhìn. Mà đám người Kim Bằng cũng quay sang cười với nhau.

- Hỗn trướng, cướp bản công tử? Các ngươi, lên cho ta!

Lỗ công tử trừng mắt quát.

Hạ nhân sau lưng Lỗ công tử như ong vỡ tổ vọt tới!

- Một đám tôm tép chân mềm, còn đám đánh đấm? Tiểu Kim, lên!

Hạo Mỹ Lệ cười nói.

Một đám tôm chân mềm?

Cũng lúc Hạo Mỹ Lệ nói xong câu này, đám hạ nhân lập tức cảm giác chân rút gân, thật sự có chút mềm nhũn ra, tốc độ đột nhiên chậm lại vài lần.

Nhìn một màn này, Lỗ công tử giận dữ:

- Một đám rác rưởi, còn không mau lên?

- Ba, ba, ba,...,!

Tiểu Kim như một tia chớp, nhanh chóng quay sang đám hạ nhân kia vỗ tới, sau từng tiếng nổ, đám hạ nhân lập tức bay ra ngoài tửu lâu, bắn về phía chân trời xa xôi.

Đảo mắt không thấy thân ảnh.

Trong tửu lâu, một đám cao thủ võ lâm đã sớm nhìn mà choáng váng đầu óc, thường thường đánh bay địch nhân chỉ là đánh trước mặt mình, mà đây là đánh bay trong truyền thuyết sao? Bay về phía chân trời, không biết bay đi nữa.

- Rác rưởi!

Lỗ công tử quay sang thuộc hạ bị đánh bay lạnh lùng nói.

- Sao ngươi còn không lấy bảo vật trong vòng tay trữ vật ra nữa?

Hạo Mỹ Lệ lạnh lùng nói.

- Mỹ Lệ, ngươi không nên xuất thủ nữa, để cho ta tới, tên hỗn đản này muốn bắt ta làm sủng vật, xem ta hảo hảo giáo huấn hắn!

Tiểu Kim Long nói.

- Được rồi, nhớ rõ đoạt toàn bộ vòng tay trữ vật của hắn.

Hạo Mỹ Lệ nói.

- Yên tâm!

Tiểu Kim gật gật đầu.

- Hừ, ta biết, càng là yêu thú cường đại, hóa hình càng trễ, tuy nhiên, dù có mạnh mấy đi nữa cũng chỉ là một con yêu thú chưa hóa hình, thúc thủ chịu trói đi!

Lỗ công tử vẫn khăng khăng một mực nói.

Trên lầu, đoàn người Chung Sơn cũng chưa để ý người này nhiều, chỉ coi làm vui, một người ngay cả thực lực quân địch cũng không biết mà bắt đầu vênh váo tự đắc, rõ ràng cho thấy là đóa hoa bên trong nhà ấm, không biết thế gian hiểm ác.

- Được, ta đến, Kim Long trảo!

Tiểu Kim kêu lên.

Nói xong, bay về phía Lỗ công tử, chân trước bên phải bỗng nhiên chém ra, một dòng khí cường đại lập tức thổi bay bàn ghế bốn phía tửu quán.

Lỗ công tử vươn tay ra.

- Ầm!

Lỗ công tử ầm ầm bị đánh lui ra ngoài, khí lưu cường đại thổi tán tóc tai Lỗ công tử, tóc tai bù xù, bàn tay tím bầm, hiển nhiên chỉ vẻn vẹn một kích đã thất bại.

- Làm sao có thể? Làm sao có thể, ta chính là Huyền Tiên à, ngươi làm sao có thể mạnh hơn ta?

Lỗ công tử đầy mặt khó tin.

Một bên Yến Nam Thiên đã sớm hoảng sợ trốn qua một bên.

Yến Nam Thiên biết thực lực của Lỗ công tử, Huyền Tiên, đây chính là Huyền Tiên a, cho dù là được sư môn hắn dùng linh dược kéo lên, nhưng mà đó cũng là Huyền Tiên a, một kích đã thất bại?

- Không có ý tứ, chỉ có chút trình độ ấy!

Trong mắt Tiểu Kim bắn ra một cỗ khinh miệt.

- Hỗn đản, hỗn trướng!

Lỗ công tử cả giận nói.

Nói xong, Lỗ công tử lật tay vung lên, bỗng nhiên xuất hiện hai tên màu đen cự thú một trái một phải, cự thú cao mười trượng, thân hình kiên cố, tản phát ra một cỗ khí tức khổng lồ. Hai mắt đỏ rực, mặt có chút cứng ngắc, không giống như vật còn sống.

- Hả?

Thi tiên sinh lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Ta vừa rồi đã đoán, quả nhiên là loại vật này!

Kim Bằng nhãn tình sáng lên.

- Số 1, số 2, hủy ngôi tửu lâu này cho ta, giết đám người bên trong, còn có bắt con Tiểu Long này cho ta!

Lỗ công tử quát.

Đầu hai con cự thú hơi hơi nâng lên.

- Vâng!

Hai con cự thú nói.

Trong tửu lâu, tất cả cao thủ võ lâm đều sợ choáng váng đầu, chưởng quỹ đầy mặt hoảng sợ nhìn về phía đám người Chung Sơn.

- Thứ này có chút thú vị!

Chung Sơn thản nhiên nói.

Kim Bằng vừa nghe Chung Sơn nói vậy, lật tay hướng ra bên ngoài hút một cái, một cự thú trong đó bỗng nhiên thu nhỏ lại, bị Kim Bằng dùng pháp thuật thu nhỏ lại, chỉ còn lại bằng cỡ nắm tay đặt ở trước mặt Chung Sơnt:

- Thánh Vương, đây là con rối hình thú! Xem ra là nó được làm từ Tử thiết mộc, vô cùng hiếm thấy, hơn nữa thực lực mỗi một con đều đều là Địa Tiên.

- Ừ!

Chung Sơn gật gật đầu nghiên cứu tiểu quái thú con rối trước mặt.

Giờ phút này, quái thú bỗng nhiên thu nhỏ, thực lực tự nhiên giảm bớt rất nhiều, lại có Kim Bằng nhìn chằm chằm, tự nhiên không làm được tích sự gì.

- Thật là làm bằng gỗ sao?

- Thủ pháp luyện khí thật kỳ lạ!

Vương Tĩnh Văn gật gật đầu nói.

Ngoài tửu lâu, Lỗ công tử cũng có chút trợn tròn mắt, hai đầu cự thú, mình thật vất vả mới lấy được từ chỗ phụ thân, cũng là vũ khí bí mật của mình, nhưng mà lại ở trước mặt đám người trên lầu giống như một con gà, một trảo bị bắt đi? Thậm chí còn bị thu nhỏ?

Những người này có lai lịch gì? Cho tới bây giờ, Lỗ công tử mới nhớ tới chưa hỏi qua thân phận những người này.

- Thình thịch!

Một cái đuôi của Tiểu Kim đánh bay con thú còn lại bay lên trời, tiếp đó dường như cũng vui vẻ vui đùa, bay lên trời theo, ở trên trời không ngừng vỗ lên tiểu quái thú.

Lỗ công tử há hốc mồm, đầy mặt không tin, Kim Long này lợi hại như vậy? Bởi vì chiến đấu của Kim Long và cự thú trên bầu trời, giống như mèo vờn chuột vậy, không giống như là chiến đấu, giống như đang tìm niềm vui, dùng nó để tiết nỗi đè nén trong lòng vậy.

- Cái kia, Lỗ cái gì đồ chơi? Hiện tại có thể đem tất cả vòng tay trữ vật giao ra hay không?

Hạo Mỹ Lệ cười nói.

- Đừng mơ tưởng!

Lỗ công tử mạnh miệng nói.

Xa xa, trong một sơn cốc, trong thung lũng có một đám cung điện. Một hạ nhân mới vừa rồi bị đánh bay, toàn thân đẫm máu, nhảy vào trong một tòa cung điện.

- Sư tổ, không xong, mau mau cứu mạng công tử đi!

Rất nhanh, một lão đầu râu bạc từ trong đại điện đi ra.

- Còn không dẫn đường!

Lão đầu râu bạc trợn trừng mắt quát.

- Vâng!

Tiếp đó, hai người rất nhanh bay về phía xa, rất nhanh đi tới phàm thành.

Trong thành có rất nhiều người đang tụ về phàm thành đệ nhất lâu.

Cách đó không xa, trên một đường phố, cự thú lúc trước cùng Tiểu Kim chiến đấu, giờ phút này đã tan xương nát thịt be bét trên đường phố.

Lão đầu râu bạc, mí mắt nhảy lên.

Bên kia, Lỗ công tử toàn thân trọng thương ngã trên đường phố! Trước mặt bày ra lượng lớn bảo vật và tiên thạch.

Mà ở trước mặt hắn, còn có một nữ nhân và một còn rồng nhỏ:

- Chỉ một chút như vậy? Ngươi lừa ai đó? Những thứ rách nát này cũng là bảo vật, còn có cái gì còn chưa lấy ra? Còn không lấy đi ra?

Hạo Mỹ Lệ cậy mạnh nói.

- Mau lấy ra nữa!

Tiểu Kim cũng hưng phấn kêu.

- Oanh!

Đuôi rồng cũng hung hăng đánh lên người Lỗ công tử.

- Thật không còn, thật không còn, bà cô, ngươi hãy tha cho ta đi!

Lỗ công tử giống như khóc tang.

- Không được, còn chưa lấy ra gấp mười những thứ kia, hôm nay cũng đừng nghĩ đi, hừ, vừa rồi còn đám mạnh miệng muốn đoạt Tiểu Kim làm sủng vật, có tin ta mang ngươi đến chỗ rừng yêu quái, cho ngươi làm sủng vật của yêu tinh không?

Hạo Mỹ Lệ hung ác nói.

Lỗ công tử khi nào gặp qua ác nhân như vậy? So với nàng, mình trước kia đúng là còn thiện lương chán.

- Ta thật không còn!

Lỗ công tử thê thảm kêu lên.

- Sư tổ, là công tử, mau cứu công tử a!

Hạ nhân trên bầu trời cả kinh kêu lên.

Lão đầu râu bạc nhìn thấy một màn phía dưới, trong mắt cũng giận dữ, đang muốn xuống phóng xuống phía dưới.

Bỗng nhiên, lông tơ toàn thân lão đầu râu bạc dựng lên, một cỗ cảm giác lạnh thấu xương ào ào đi vào lòng. Quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một người áo bào vàng chỗ cửa sổ tửu lâu phía dưới, người kia cũng nhìn mình, người áo bào vàng đúng là Kim Bằng, ánh mắt lạnh như băng của Kim Bằng chiếu tới, lập tức khiến toàn thân lão đầu râu bạc như rơi xuống hầm băng!

Phàm thành sao lại có người mạnh như vậy? Loại ánh mắt này, lão đầu râu bạc trước kia đã gặp qua, ánh mắt uy hiếp của Tổ Tiên. Phía dưới chính là Tổ Tiên? Nghĩ đến đây, lão đầu râu bạc giật mình một cái. Tiểu tổ tông ngươi lần này rốt cuộc chọc vào ai đây?

- Sư tổ, mau a, công tử hắn!

Hạ nhân kia lo lắng nói.

- Tiểu Long kia có phải đi cùng đám người trong tửu lâu hay không?

Lão đầu râu bạc hỏi.

- Ách, đúng, đúng vậy, thế nhưng...?

Hạ nhân nghi ngờ nói.

- Hồ đồ!

Lão đầu râu bạc trừng mắt.

Không biết rõ ràng thân phận người khác liền loạn động khiêu khích, đây không phải là muốn chết sao?

Lão đầu râu bạc bay xuống dưới.

- Sư thúc, cứu ta, mau cứu ta!

Lỗ công tử la lên.

Nhưng lão đầu râu bạc cũng không để ý tới, mà lại bay về phía tửu lâu.

- Môn hạ đệ tử họ Công Thâu tử đời thứ ba, Giang Xuyên, gặp qua chư vị tiền bối, mong rằng chư vị tiền bối có thể nể mặt mũi sư tổ mà buông tha hậu đại con cháu.

Lão đầu râu bạc cung kính nói.

- Thánh nhân, họ Công Thâu tử?

Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK