Hình chiếu phía sau Chung Sơn vẫn không ngừng gia tăng, làm sao lại giống như mình? Cho dù là thần thức cũng không nhận ra. Mặt gương này của mình rất nổi danh ở Cực Lạc Niết Bàn, nhưng, Chung Sơn sao lại thế này, không cần gương cũng có thể làm ra hình chiếu? Càng ngày càng nhiều, Lục Đạo thêm cả mình cũng chỉ có mười tám người, mà phía sau Chung Sơn đã có gần trăm người. Truyện Trường Sinh Bất Tử
- Vốn chuẩn bị toàn bộ bằng tu vi của bản thân, ngươi đã không tuân thủ quy cả làm ra phân thân hình chiếu? Vậy cho ngươi kiến thức một chút phân thân chân chính đi?
Bản thể Chung Sơn lạnh lùng nói.
Thình thịch.
Trong lúc bản thể Chung Sơn vung tay lên, một trăm hai mươi tám phân thân giống như nước lũ, ầm ầm lao về phía Lục Đạo. Truyện Trường Sinh Bất Tử
Một trăm hai mươi tám phân thân, Vạn Ảnh Thiên Kinh tầng thứ bảy.
Từ khi học tập công pháp này, Chung Sơn vẫn chưa để lộ ra.
Lục Đạo cười lạnh, nguyên nhân bởi vì công pháp của mình. Ánh mắt Lục Đạo vẫn một mực nhìn chằm chằm bản thể Chung Sơn, chỉ cần bản thể Chung Sơn không động, vậy hết thảy phân thân đều là giả.
Năm hoặc bốn phân thân đối phó với một Lục Đạo.
Lục Đạo khinh thường nhìn xem, mãi đến khi năm phân thân của Chung Sơn đều tự vung đao chém về phía tay chân của hắn, hắn mới đột nhiên phát hiện, đây con mẹ nó đều là thật. Truyện Trường Sinh Bất Tử
Ầm.
Một trăm hai mươi tám thanh đại đao ầm ầm chém xuống, mặt đất lập tức run rẩy một trận, bụi mù nổi lên bốn phía, đã vụn bay đầy trời.
Chẳng qua phân thân dù sao cũng chỉ là phân thân, thực lực cũng chỉ là thực lực Nguyên Anh hậu kỳ của Chung Sơn.
Trong tiếng nổ ầm ầm Lục Đạo chặn lại một đao, bỏ chạy mà ra.
Phía dưới bụi mù tan đi, trên mặt đất xuất hiện hơn một trăm cái rãnh cực lớn do đao bổ xuống.
Lục Đạo há mồm ngạc nhiên. Hắn cũng không tin hơn một trăm cái rãnh này là do Chung Sơn giấu được ánh mắt của mình, nhanh chóng chém xuống, vậy phải nói là, hơn một trăm phân thân này, tất cả đều là thực
Một lần không có hiệu quả, một trăm hai mươi tám phân thân lập tức phân ra hai mươi tám người bay lên trời tìm gương, còn lại một trăm mười bảy người, lấy bản thể Chung Sơn làm trung tâm, điên cuồng công kích Lục Đạo. Truyện Trường Sinh Bất Tử Truyện Trường Sinh Bất Tử
Thực lực của phân thân không bằng lục đạo, nhưn, uy lực của một trăm phân thân kết hợp thành một thể tạo thahf, đồng thời nhắm về phía Lục Đạo thì thật là lớn rồi.
Một trăm lẻ một người, đó chính là một cỗ khí thế, khí thế vô biên, trăm người vây đánh một mình Lục Đạo.
Lục Đạo lại lần nữa liên tục thất bại, mười tám phân thân thì làm sao? Người ta hơn một trăm người, hoàn toàn là thật, mười bảy cái của mình còn không thể tạo được tác dụng gì.
Nhìn thấy Chung Sơn ùn ùn kéo đến kia, Lục Đạo nóng lòng rồi.
Trên trời cao, hai mươi tám phân thân của Chung Sơn đã nhìn thấy mặt gương kia. Mặt gương kia lơ lửng ở trởi cao, hấp thu ánh nắng, bốn phía hình thành mười bảy vái gương ảo ảnh, cùng nhau chiếu xạ xuống, hình thành mười tám hình thể của Lục Đạo.
Hai mươi tám Chung Sơn đồng thời ra tay.
Hưi mươi tám thanh đại đao hung hăng chém xuống mặt gương kia.
Ầm.
Chiếc gương chỉ hơi phản kích, đã ầm ầm nổ tung thành vô số mãnh vỡ, cột sáng biến mất.
Phía dưới, mười tám Lục Đạo đột nhiên biết mất mười bảy người.
Lục Đạo bị hơn một trăm Chung Sơn vây quanh, trong lòng tràn ngập lo lắng, chẳng lẽ phải bại.
- Đại cấm pháp.
Lục Đạo rống to một tiếng, giống như Chung Sơn hai mắt lập tức trở nên đỏ bừng.
Bản thể Chung Sơn dừng lại một chút, bởi vì hắn biết, Lục Đạo bị bức không còn cách nào, cũng sử dụng pháp thuật kích thích tu vi, thật giống như Thiên Ma Thối Thể. Chỉ có điều loại pháp thuật kích thích tu vi này không bằng Thiên Ma Thối Thể, vô cùng hại thân. Truyện Trường Sinh Bất Tử
Thực lực của Lục Đạo dường như tăng cương, một đao chém ra, sáu phân thân của Chung Sơn lập tức bị chém, hóa thành khói đen biến mất. Những phân thân khác vây quanh Lục Đạo, lại có năm tên bị đánh bay lên trời.
- Lúc này mới ra dáng!
Bản thể Chung Sơn cười lạnh một tiếng, tiếp đó vung tay lên, các phân thân còn lại lập tức toàn bộ lao về phía bản thể Chung Sơn, toàn bộ nhảy vào trong bản thể, biến mất không thấy.
Chung Sơn biết, phân thân hiện tại, đã không đủ để quấy nhiễu Lục Đạo, không bằng thu hồi hóa thành lực lương của mình, không tiêu hao vô ích. Chung Sơn nâng đao, lại lần nữa nhằm về phía Lục Đạo.
Hai hung nhân, lại lần nữa chiến đấu đến cùng.
Thành Kim Lăng, thành Nam.
Hạo Mỹ Lệ đột nhiên giẫm lên một thanh phi kiếm, chậm rãi bay về phía quân địch, tiểu Kim Long đứng ở trên đầu vai của Hạo Mỹ Lệ. Hạo Mỹ Lệ không có thay đổi cung trang, cung không lo lắng quân địch công kích tiểu Kim Long.
Hạo Mỹ Lệ cứ như vậy nghênh ngang bay đi.
Bay qua phần đông Huyền Vũ, các Huyền Vũ trên mặt đất không có ngăn cản. Huyễn Ngôn vừa rồi truyền âm, bất cứ Huyền Vũ nào cũng không được ra tay với nữ tử bay tới này.
Trung tâm chiến trường giương cung bạt kiếm, đột nhiên bay qua một nữ tử, vô cùng đột ngột.
Bay qua khu Huyền Vũ, Hạo Mỹ Lệ bay đến chỗ thành lâu của Kim Lăng Thành.
- Người phương nào?
Đại tướng Đỗ Tu trên thành lâu đột nhiên kêu lên.
Hạo Mỹ Lệ liếc mặt một cái, thì không để ý tới hắn nữa, mà nhìn về phía đại hoàng hậu mặc hắc bào.
- Khốn kiếp. Người đâu, bắn nó cho ta,
Đỗ Tu lập tức giận dữ hét lên.
Giẫm lên phi kiếm có thể nhìn ra được thực lực còn chưa tới Nguyên Anh kỳ, mặc dù không biết đối phương vì sao để nàng đi tìm cái chết, nhưng, bay đến nơi này, lại không để ý tới mình, tự nhiên phải thanh lý.
- Hừ! hét lớn tiếng như vậy, chết chính là ngươi.
Hạo Mỹ Lệ nhìn về phía Đỗ tu hừ lạnh một tiếng nói.
- Còn thất thần làm gì? Bắn cho ta.
Đỗ Tu hét lên với thủ quân trên thành lầu.
Lời nói chưa xong, Đỗ Tu bỗng nhiên ho khang một tiếng, che yết hầu của mình, giống như bị vật gì kẹp phải, sắc mặt lập tức đỏ lên, sau đó biến thành xanh mét, giống như phàm nhân thở không nổi phun ra một ít bọt khí, thân thể mềm nhũn, ngã xuống.
Một thân vệ bên cạnh, lập tức đỡ lấy Đỗ Tu. Truyện Trường Sinh Bất Tử
Bịch, bịch.
Thanh âm liên tiếp vang lên, những thủ vệ vừa rồi chĩa cung tên vào Hạo Mỹ Lệ, đột nhiên dây cung bị chặt đứt, cánh cung lập tức không khống chế được đánh vào mặt mũi thủ quân, lập tức trên mặt lượng lớn thủ quân biến thành màu thịt lẫn lộn.
- Đỗ tướng quân đã chết!
Một thân vệ của Đỗ Tu kêu lên sợ hãi.
Quá tà môn rồi.
Huyễn Ngôn nhìn Hạo Mỹ Lệ, còn có tiểu Kim Long trên đầu vai nàng, chau mày không ngừng.
- Còn ai muốn giết ta?
Hạo Mỹ Lệ khinh thường cười với thủ quân.
- Đại hoàng hậu của Lục Đạo, ngươi không phải có chú ngôn thuật sao? Chú ta nhìn xem!
Hạo Mỹ Lệ quay đầu nhìn về phía đại hoàng hậu.
Thái tử Thất Dạ bên cạnh muốn nói gì, lại bị đại hoàng hậu giơ tay ngăn cản.
- Chú ngôn thuật thật cao thâm, ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi.
Đại hoàng hậu thản nhiên nói.
- Vậy ngươi có thể thử xem, là ngươi lợi hại, hay là ta lợi hại! Hừ! ngươi không ra tay nữa, ta liền chú tử thái tử phía sau ngươi, còn có tất cả đại quân xung quanh, làm cho Âm Nguyệt hoàng triều ngươi cái gì cũng không có.
Hạo Mỹ Lệ kêu lên.
Hạo Mỹ Lệ muốn chính là chọc giận đại hoàng hậu. Bởi vì lời nói lúc trước của Chung Sơn, mình chỉ cần cứu Anh Lan, là có thể nói điều kiện với hắn rồi. Nếu Anh Lan đã chết, còn nói gì nữa? Nhất định phải dẫn đại hoàng hậu đi vào khuôn khổ. Truyện Trường Sinh Bất Tử
- Ngươi ta đều có chú ngôn thuật, chú ngôn thuật uy lực cực lớn, vì tránh phát sinh ngoài ý muốn, ngươi và ta đấu pháp trong thành đi.
Đại hoàng hậu bước một bước, bay về phía trong thành.
Đại hoàng hậu nhìn không ra Hạo Mỹ Lệ sử dụng chú ngôn thuật như thế nào. Dù sao của đại hoàng hậu đạt được, cũng chỉ là tàn phiến (bản thiếu) của chú ngôn thuật, sợ Hạo Mỹ Lệ thật giống như nàng, nổi điên lên nhằm vào mọi người trên thành lầu, cho nên dẫn dắt rời đi.
Hạo Mỹ Lệ sợ cái gì? Tự nhiên phi thân đi theo.
Trên thành lâu, địa vị của Thái tử Thất Dạ lớn nhất.
- Công sát kỳ (cờ tấn công),
Thái tử hạ lệnh một tiếng.
Ầm ầm.
Phía dưới, Huyền Vũ cực lớn, từng bước một tiến về phía trước. Mười Huyền Vũ hoàng cực cảnh, mang theo phần thực ngầm của Huyền Vũ, từng bước chậm rãi đi tới. Mà chống đá trước mặt Huyền Vũ cũng theo bước chân của Huyền Vũ, chậm rãi tiến về phía trước, chông đá không ngừng toát ra, hướng về phía Đại Tình vương triều tiếp cận đến.
Tốc độ của Huyền Vũ tuy chậm, nhưng khí thế lại cực kỳ khủng bố. từng bước một, từng cây chông đá toát ra, thảm kịch Bát Môn Kim Tỏa lúc trước còn rõ ràng trong mắt. Truyện Trường Sinh Bất Tử Truyện Trường Sinh Bất Tử
Chung Sơn rời đi, hiện tại ai ra lệnh?
Dịch Diễn nhìn nói với Bảo Nhi:
- Cam hoàng hậu. Bệ hạ tứng nói một câu, trong trí nhớ của Dịch Diễn vẫn còn mới mẻ, bệ hạ nói “Bảo Nhi là thê tử của ta. Khi ta vắng mặt, hết thảy có thể thay ta quyết định.” HIện tại bệ hạ vắng mặt, vẫn mời Cam hoàng hậu tổng lĩnh đại quân.
- Mời Cam hoàng hậu lĩnh quân.
Lâm Khiếu cũng lập tức bái lạy nói. Lâm Khiếu đã sớm nhận thức với Bảo Nhi, đối với tình cảm của Chung Sơn và Bảo Nhi, tự nhiên vô cùng rõ ràng. Bảo Nhi lĩnh quân, không ai dám nói hai lời.
- Mời Cam hoàng hậu lĩnh quân.
Tất cả mọi người của Đại Tình vương triều đều bái lạy nói.
Bảo Nhi chỉ liếc nhìn mọi người một cái, hít sâu một hơi nói:
- Được, ta đây liền tạm quyền của đại lão gia.
Nói xong, đem Anh Lan giao cho mấy người thị nữ bên cạnh chăm sóc.
Bảo Nhi bình thường nhìn như dịu dàng yếu đuối, không có chủ kiến, nhưng, đó đều là có Chung Sơn ở bên cạnh. Nếu có người cho rằng Bảo Nhi thiên tính thiện lương, dễ bắt nạt, vậy mười phần sai lầm. Ngày xưa, sau khi sư tôn của Bảo Nhi chết, khiến: “đại trưởng lão đem thi thể thả vào trong một cái đỉnh lớn phẩm chất vô cùng tốt đốt cháy, chỉ bởi vì cái đỉnh kia đốt cháy thi thể của sư tôn, Bảo Nhi đã hoàn toàn phá hủy cái đỉnh này.
Nhìn Anh Lan bên cạnh một cái, Bảo Nhi quay đầu nhìn về phía thành Kim Lăng, trong mắt bỗng nhiên lạnh lùng, không, hẳn phải là một trận âm hàn.
- Lâm Khiếu nghe lệnh!
Bảo Nhi lạnh lùng hạ quân mệnh.
- Có!
Lâm Khiếu lập tức đáp.
- Trong năm mươi tức (năm mươi lần hít thở) hợp nhất quân đoàn thứ hai và quân đoàn thứ ba cùng với quân đoàn thứ nhất của ngươi thành một.
Bảo Nhi hạ lệnh.
- Vâng!
Lâm Khiếu lập tức đáp.
Dịch Diễn ở bên cạnh một bên đáp lời.
- Anh Lan là mệnh căn của bệ hạ, vừa rồi ta nhìn thấy một Huyền Vũ muốn dùng chông đá giết nàng, sửa sang lại tất cả cung tiễn thủ (người bắn cung), đem mười tên Huyền Vũ. Từng cái một giết cho ta!
Bảo Nhi dứt khoát nói.