Chung Sơn vừa mở mắt, liền thấy quả bóng da lông kia cứ nhảy qua trái lại qua phải đầu gối mình, đùa quên mỏi mệt, nhìn cực kỳ vui thích.
- Tiểu Thanh, lại đây, không nên quấy rầy Chung Sơn!
Thanh âm của Niệm Du Du từ đàng xa truyền đến.
Quả bóng da lông ngừng lại, di di di di di kêu lên không ngừng!
- Ngươi đã tỉnh?
Niệm Du Du chợt thấy Chung Sơn tỉnh lại, lập tức hưng phấn nói.
Niệm Du Du kêu nhỏ một tiếng. Người bên ngoài bảo vệ lập tức vây lại.
Lạc Tinh Trần, Thi tiên sinh còn có Nam Cung Thắng, vẻ mặt ba người đều tràn đầy kích động nhìn về phía Chung Sơn.
- Thánh Vương, ngươi đã tỉnh!
Lạc Tinh Trần hơi sùng bái nói.
Thương thế của Lạc Tinh Trần hắn chỉ có tự hắn biết, căn bản đã bị tàn phế rồi, toàn thân hỏng mất, thậm chí hồn phách đã tan rã, ngọc bích mi tâm đã bị vỡ nát, thần thông thời gian hoàn toàn đánh mất, có thể nói lập tức sẽ biến mất ở trong thiên địa. Muốn nói không hối hận, khi đó không thể nào. Nhưng nếu làm lại một lần, Lạc Tinh Trần chưa chắc đã liều mạng với Tử Lộ.
Vốn đã bàn giao hậu sự, không nghĩ tới, đồng thuật của Thánh Vương vừa mở, thương thế của mình điên cuồng khôi phục, ở dưới sự hướng dẫn của mình, có thể dùng mắt thường thấy được nó trở nên khôi phục.
Quá mạnh mẽ! Đây là đồng thuật gì?
Giống như đây đã là đồng thuật thứ ba của Thánh Vương rồi! Một người lại có tới ba đồng thuật?
Thương thế Lạc Tinh Trần khỏi rồi, Thi tiên sinh và Nam Cung Thắng tự nhiên còn hơn thế, thậm chí, tu vi không ngờ lại lần nữa tinh tiến. Mọi người bội phục sát đất thủ đoạn của Thánh Vương, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập tò mò, Thánh Vương còn có bao nhiêu thủ đoạn chưa bại lộ?
Đại Tiên, vẻn vẹn chỉ Đại Tiên a, thiếu chút nữa giết Tổ Tiên rồi!
- Các ngươi không sao chứ!
Chung Sơn lên tiếng hỏi.
- Chúng ta không sao, thậm chí tu vi toàn bộ đều tinh tiến!
Mọi người lập tức nói.
- Ngươi không sao chứ!
Niệm Du Du hỏi.
- Ta cũng không sao!
Chung Sơn an ủi.
Mọi người yên tâm gật gật đầu.
- Di di di di di!
Tiểu Thanh nhảy đến đầu vai Chung Sơn, không ngừng kêu lên di di di di di!
Quả bóng da lông dường như rất gấp vậy, trừng to mắt nhìn chằm chằm Chung Sơn, nhưng cũng không biết nói tiếng người, chỉ có thể lo lắng kêu.
- Tốt lắm, chờ Chung Sơn nghỉ ngơi một chút rồi nói sau!
Niệm Du Du tức giận nhìn thoáng qua quả bóng da lông.
- Như thế nào, ngươi biết nó nói cái gì sao?
Chung Sơn tò mò hỏi.
- Ừ, nó đang đòi ngươi phải khao thưởng!
Niệm Du Du tức giận nói.
Nghe Niệm Du Du nói vậy, quả bóng da lông lập tức xoay mình gật đầu, bộ dáng khá buồn cười.
Đòi phải khao thưởng? Chung Sơn không trách cứ, ngược lại nở nụ cười, lần này nhờ có quả bóng da lông một khắc cuối cùng xuất hiện. Hơn nữa lúc ấy mình đáp ứng khao thưởng quả bóng da lông.
- Ta nói ra, tự nhiên phải thực hiện!
Chung Sơn cười nói.
Lật tay, lấy ra một cái hộp nhỏ Tử Mộc!
- Ngươi muốn khao thưởng Tiểu Thanh thật ư, ánh sáng đỏ lần trước đã đem tới chỗ tốt cho nó rồi.
Niệm Du Du cười nói.
- Di di di di di!
Quả bóng da lông bất mãn quay sang Niệm Du Du kêu một hồi, tiếp đó vẻ mặt đầy chờ đợi nhìn về phía Chung Sơn.
- Ta biết, ngươi thích ăn công đức, thích ăn vận số, đồ vật bên trong cái hộp nhỏ này, ngươi nhất định thích ăn!
Chung Sơn đem cái hộp nhỏ đưa ra.
Quả bóng da lông cũng không khách sáo, vươn ngón tay bé xíu nâng lên.
Hòm to gấp đôi quả bóng da lông, nhìn nó ôm cái hộp gỗ này vô cùng buồn cười.
Đang lúc mọi người cười vui, quả bóng da lông vô cùng linh tính mở hòm ra.
Hòm vừa mở, một chút ánh sáng vàng bắn ra.
- Di di di di... Di........!”
Quả bóng da lông kêu kêu liền đứng lên.
Hộp nhỏ chứa không phải vật gì khác, đúng là một ít vận số vô chủ lần trước Cửu Vĩ Quận chúa trước khi Hồ giới khép kín đưa cho Chung Sơn, này hộp nhỏ, chính là 1 nguyên vận số!
Vận số, nhìn thấy đồ chơi này, ánh mắt đen láy của quả bóng da lông cũng híp lại, hưng phấn nhảy vào trong cái hộp, tiếp đó đậy cái nắp lại, một mình ở trong đó hưởng thụ.
Một màn này, mọi người đều vui vẻ, quả bóng da lông này đúng là rất có ý tứ.
Chung Sơn hôn mê mười ngày.
Mười ngày này, tin tức Chung Sơn vẫn chỉ truyền ở âm phủ, bởi vì quỷ môn vẫn chưa mở ra. Tin tức truyền không tới, nhưng âm phủ lại nhớ kỹ hung danh của Chung Sơn.
Khi đoàn người Chung Sơn đến Hoàng Tuyền Lộ miệng là lúc, âm phủ Quỷ tu nhao nhao tránh né. Hiển nhiên Chung Sơn hung danh đã truyền khắp địa phủ.
Đấu Cổ Tiên không coi vào đâu, thiếu chút nữa giết Tổ Tiên, này là khái niệm gì?
Khi Chung Sơn đến Hoàng Tuyền Lộ, bọn người Diêm La Vương không dám ra khỏi Diêm La Điện.
Mặc cho đoàn người Chung Sơn nghênh ngang đi ra ngoài.
Về phần Tổ Tiên Tử Lộ. Giờ phút này hiển nhiên còn đang chữa thương, bởi vì Tử Lộ bị thương quá nặng, cũng quá thảm thiết.
Lại lần nữa đi ra Phong Đô. Đoàn người Chung Sơn bắn nhanh về hướng đông.
- Sinh Tử Bộ này dường như không có gì dùng, vì sao chưa hề ảnh hưởng đến Tử Lộ?
Niệm Du Du không hiểu nói.
- Chuyện này phải tìm Chú Ngôn Sư mới có thể hiểu, vừa vặn ta quen biết một người, đến Thiên Đình, chúng ta hỏi nàng!
Chung Sơn nói.
- Thiên Đình? Ta có lẽ không thể đi Thiên Đình!
Niệm Du Du ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Thế nào?
Chung Sơn cau mày nói.
Sờ sờ Tiểu Thanh trên đầu vai, Niệm Du Du nói:
- Ngay từ đầu nhìn thấy ta, Tiểu Thanh không trở lại bên cạnh ta, lúc ấy ta sai nó đi làm việc.
- Ách? Chuyện gì? Chưa xử lý xong? Ta cùng ngươi đi!
Chung Sơn nói.
Cắn môi một cái, Niệm Du Du nói:
- Tiểu Thanh đi gặp sư tôn ta, mà sư tôn ta bảo Tiểu Thanh mang thư cho ta, nói ở Cửu Hoa Sơn chờ ta, đến lúc đó nàng sẽ mang ta đi tới một chỗ.
- Ngươi, sư tôn ngươi?
Vẻ mặt Chung Sơn có chút không đúng.
- Nô Thanh Huệ!
Niệm Du Du nói.
Nô Thanh Huệ? Là sư tôn của Niệm Du Du khi ở tiểu thế giới? Lại ở trong lúc mình cùng thần niệm Cổ Thần Thông đấu đá, cùng mình gần gủi da thịt, trợ giúp mình đạt tới cảnh giới Thiên Cực, cấp bậc đỉnh phong ở tiểu thế giới.
- Nàng?
Chung Sơn vẻ mặt không khỏi phức tạp.
- Ừ, chuyện sư tôn không cho ta nói với bất luận kẻ nào, ngươi yên tâm, chỉ cần chuyện của ta xử lý xong, lập tức sẽ tới tìm ngươi! Bất kể chân trời góc biển, ta sẽ tìm được ngươi, sau đó bất kể trời sụp đất nứt, ta cũng không rời khỏi ngươi!
Niệm Du Du kiên định nói.
Chung Sơn một trận trầm mặc.
- Ta sẽ rất nhanh!
Niệm Du Du dường như sợ Chung Sơn tức giận vậy.
Mà Chung Sơn trầm mặc không phải Niệm Du Du rời đi, mà lại là Nô Thanh Huệ xuất hiện, mình khi đó làm sao đối mặt với nàng?
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu, an ủi Niệm Du Du.
- Nhưng đến lúc đó, ta làm cách nào tìm được ngươi?
Niệm Du Du hỏi.
- Đến Đại Tranh là có thể tìm được ta, bất kể âm phủ Chuyển Luân Cương Vực, hay là dương gian Phong Trủng Cương Vực, Đại Tranh vĩnh viễn sừng sững đứng tại đó!
Chung Sơn khẳng định nói.
- Tốt!
Niệm Du Du cười nói.
Cửu Hoa Sơn!
Gần nửa ngày lộ trình, mọi người liền tới Cửu Hoa Sơn!
Đến gần bên rồi, mọi người liền thấy ở đỉnh Cửu Hoa Sơn đứng thẳng một nữ nhân cao lớn.
Nữ nhân che khăn che mặt, nhưng khó che giấu dáng người tuyệt mỹ.
- Sư tôn!
Niệm Du Du kêu lên.
Xa xa giai nhân chậm rãi xoay người lại.
Mắt hàm chứa nụ cười, nhưng, khi nhìn đến Chung Sơn bên cạnh Niệm Du Du, vẻ mặt Nô Thanh Huệ cương cứng, một vẻ mặt phức tạp từ hai mắt bắn ra.
Chung Sơn hơi hơi phất tay, đám người Lạc Tinh Trần vô cùng hiểu lui ra phía sau.
Chỉ có Chung Sơn và Niệm Du Du bay đi.
Niệm Du Du bay đến bên cạnh Nô Thanh Huệ, ôm cánh tay Nô Thanh Huệ.
- Sư tôn, đệ tử rất nhớ ngươi!
Niệm Du Du cười trêu nói.
Mà thanh âm Nô Thanh Huệ lại hơi đông cứng nói:
- Đến đây, đến đây chúng ta lập tức rời đi!
Nô Thanh Huệ dường như không muốn cùng Chung Sơn nói chuyện vậy.
- Sư tôn, đây là Chung Sơn a, ngươi làm quen đi!
Niệm Du Du nói.
- Tốt lắm, ta ở phía trước chờ ngươi, cáo biệt xong thì đi tìm ta!
Nô Thanh Huệ lập tức nói.
Nói xong, Nô Thanh Huệ dường như muốn trốn tránh Chung Sơn bay đi.
- Nô Thanh Huệ!
Chung Sơn bỗng nhiên kêu lên.
Chung Sơn vừa gọi, thân hình Nô Thanh Huệ hơi hơi dừng lại. Không biết làm thế nào đáp lại nhưng, đúng là vẫn quay đầu nhìn thẳng vào Chung Sơn, trong mắt hiện lên vẻ quật cường.
Hai người đối diện, hơi hơi một trận trầm mặc. Mà Niệm Du Du ở một bên, dường như cũng nhìn ra cái gì, mở to hai mắt nhìn.
- Có khỏe không?
Chung Sơn nhẹ nhàng hỏi.
Có khỏe không? Trong lòng Nô Thanh Huệ không khỏi khổ sở. Không ai có thể thể biết được tâm tình của nàng bây giờ.
- Khỏe hay không khỏe, cùng ngươi không liên quan!
Nô Thanh Huệ trầm mặc một hồi mới mở miệng nói.
Nói xong, Nô Thanh Huệ cắn cắn môi bay đi! Bay đi xa xa, không muốn cùng Chung Sơn mặt đối mặt, ở phía xa chờ Niệm Du Du cáo biệt.
- Tiểu Thanh, đi theo sư tôn đi!
Niệm Du Du kêu lên.
- Di di di di di?
Quả bóng da lông nghiêng đầu, không rõ lắm, nhưng vẫn bay đi.
Niệm Du Du bay đến bên cạnh Chung Sơn, đầu ngón tay đặt ở bên hông Chung Sơn.
- Ngươi cùng sư tôn ta rất quen sao?
Niệm Du Du nhỏ giọng hỏi.
Nhìn lại Niệm Du Du, Chung Sơn không khỏi cười khổ, chuyện này phái nói thế nào đây? Chuyện này trước sau đều phức tạp, lại là Cổ Thần Thông, lại là cảnh giới Thiên Cực.
- Ừ, xem như rất quen thuộc đi!
Chung Sơn cười khổ nói.
Bỗng nhiên, Chung Sơn cảm thấy bên hông đau xót, bản năng muốn dùng cương kình phản chấn, nhưng Chung Sơn lập tức hiểu ra tại sao lại thế, bỏ qua chống cự.
Đúng vậy Niệm Du Du đang bấm lên hông Chung Sơn.
- Hừ, quỷ háo sắc!
Niệm Du Du tức giận kêu lên.
Quỷ háo sắc? Chung Sơn sờ mũi một cái, đây là lần đầu tiên nghe được đánh giá này, nhất thời không biết làm sao giải thích với Niệm Du Du chuyện năm đó.
Niệm Du Du và Tử Huân khác nhau, tuy rằng trách cứ Chung Sơn, nhưng trong lòng vẫn hướng về Chung Sơn, sau khi bấm xong, thấy Chung Sơn cũng không hề phản kháng, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Lại duỗi ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bấm.
Nhìn thấy như thế, trong lòng Chung Sơn tự nhiên cảm giác ấm áp. Bắt lấy tay kia của Niệm Du Du.
- Về sau lại có việc này, báo cho ta biết trước...
Niệm Du Du xoa nhẹ một hồi bỗng nhiên nói.
Tuy rằng rất nhẹ, nhưng nghe vào tai Chung Sơn lại là long trời lở đất!
Kinh ngạc nhìn Niệm Du Du, Chung Sơn có chút nói lắp nói:
- Ngươi, ngươi, ngươi không tức giận?
Tuy Chung Sơn đã có vài hoàng hậu, nhưng mà cũng nghĩ không thấu tâm tư của Niệm Du Du vậy. Bởi vì mặc kệ hoàng hậu nào, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều cũng có một cỗ mâu thuẫn, nhưng Niệm Du Du đây là...?
- Tức giận có ích lợi gì, ai bảo ngươi chính là Hoàng đế chứ! Hoàng đế nếu như không có nhiều phi tần như vậy, mới là chuyện mất mặt. Loại chuyện này ta thấy nhiều rồi, ta sẽ không giống sư tôn ta để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy.
Niệm Du Du chu miệng nói.
Chung Sơn thật sự không thể biểu đạt cổ cảm giác kia, vừa vặn nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn khêu gợi của Niệm Du quyệt lên Du. Không nhịn được cúi đầu, miệng Chung Sơn và miệng Niệm Du Du lần đầu tiên dán lại cùng nhau.