Thiết Thương Môn của Thiên Lang Đảo là bạn tốt của Chung Sơn, Triệu Sở Hướng một thân ngông nghênh thời gian Thiết Thương Môn bị diệt môn, Triệu Sở Hướng dưới sự giúp đở của Chung Sơn, truyền thừa thương chi tâm trọng bảo của sư môn, lại dẫn chư vị sư thúc, rời đi Thiên Lang Đảo, đi tới phát triển cả vùng đất Thần Châu.
- Là Triệu Sở Hướng!
Thiên Linh Nhi cũng là kinh ngạc nói.
Thiên Linh Nhi sở dĩ nhận biết Triệu Sở Hướng, là lần đầu tiên theo Chung Sơn du lịch, gặp phải hắn, sau lại đi Chung phủ cùng nhau đối địch, mặc dù không phải là rất quen thuộc, nhưng ấn tượng vẫn phải có.
- Người nọ chỉ là Nguyên Anh đỉnh phong? Chẳng lẽ là hắn muốn một mình đối chiến vạn hầu?
Cổ Thiên U mang theo một tia nghi ngờ nói.
Nguyên Anh đỉnh phong? Ở trước mặt hắn có vạn con yêu hầu, yêu hầu Nguyên Anh kỳ lại càng đạt tới hơn trăm con, ngay cả yêu hầu Hợp Thể kỳ cũng có 6 con, Triệu Sở Hướng một người đối phó?
Ở trong sự ngờ vực hết sức của đám người Cổ Thiên U, Triệu Sở Hướng huýt sáo một tiếng, xách thương tiến vào trong vạn bầy hầu.
Vạn hầu vây công, vừa bắt đầu dĩ nhiên cũng là hầu tử tu vi thấp xung phong đi đầu, một đám hầu tử nắm cây gậy đánh tới Triệu Sở Hướng, thân thể cao lớn, hiển thị rõ khí phách của yêu hầu.
Nhưng, trong nháy mắt tiến vào gần Triệu Sở Hướng, một tai nạn kinh khủng xảy ra.
Triệu Sở Hướng vung ra một thương, một hầu tử ầm ầm nổ tung, mặc dù có thân thể khổng lồ, ở trước mặt Triệu Sở Hướng cũng không phải địch lại.
Theo một hầu tử nổ tung, trường thương của Triệu Sở Hướng điên cuồng vũ động, vô số xác khỉ bị oanh đánh lên không trung, đầy trời đều là vô số huyết vũ và phần còn lại của chân tay đã bị cụt, trường thương của Triệu Sở Hướng vũ động, mang ra một cổ khí phách nam nhi. Trường thương chỉ, Sở Hướng Vô Địch!
Nhưng hầu tử trước mặt Triệu Sở Hướng thật sự rất nhiều, Triệu Sở Hướng sau khi mới đầu chiến đấu, thân hình dao động, xung quanh nhất thời bắn ra trăm thương khí, từng đạo thương khí, thật giống như hoả tiễn Chung Sơn nhìn thấy khi còn bé, lấy Triệu Sở Hướng làm trung tâm, bắn về phía bốn phương tám hướng.
Cuồng bạo chiến đấu cùng nhau, trường thương của Triệu Sở Hướng đã gió thổi không lọt, như một chiến trường cơ khí, thu gặt lấy mạng sống của vạn hầu.
Yêu hầu tu vi Kim Đan kỳ bị Triệu Sở Hướng tiêu diệt, mà yêu hầu Nguyên Anh kỳ xông lên, hiệu quả không ngờ giống nhau, vô luận công kích từ góc độ nào, trường thương của Triệu Sở Hướng chỉ, nhất thương càn quét!
- Thật bất khả tư nghị, hắn, chỉ một hồi công phu này, đã giết gần năm trăm con yêu hầu, nhưng y phục của Triệu Sở Hướng, không ngờ không có nhuộm một tia máu tươi.
A Đại kinh ngạc nói.
- Ngươi không có phát hiện, Triệu Sở Hướng không có một chút động tác dư thừa sao? Một chút xíu cũng không có!
Chích Hỏa hai mắt nhíu lại, nói.
...
Đang lúc mọi người vô cùng cảm thán, rốt cục, có một con yêu hầu khổng lồ Hợp Thể kỳ chịu không được, chỉ một lát đã có năm yêu hầu Nguyên Anh kỳ chết ở thương của Triệu Sở Hướng, một thương thật giống như gọi Tử Thần về, chết ngay lập tức.
Con yêu hầu khổng lồ kia, thân hình nhảy lên, cự côn giơ lên trời, từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh một côn tới Triệu Sở Hướng.
Một côn rơi xuống, phong kín đường lui của Triệu Sở Hướng, Triệu Sở Hướng không thể tránh khỏi, phải nghênh côn.
Một côn của Hợp Thể kỳ là cực kỳ cường thế, một côn rơi xuống, lại càng áp ra một trận cuồng phong, bầy hầu bốn phía đang bị ép mở ra.
Hai mắt Triệu Sở Hướng trợn mắt nhìn, trường thương nhắm thẳng vào cự côn.
- Uống!!
Triệu Sở Hướng quát lên một tiếng, cái trán lộ ra một cỗ gân xanh, trường thương trong tay thật giống như bạo tăng gấp mười lần.
Một cây cự thương xông thẳng vào cự côn.
Nguyên Anh kỳ đỉnh phong cùng Hợp Thể kỳ cường thế va chạm một lần.
Oanh!!
Thương côn chạm vào nhau, sức lực cường đại, lần nữa bức ra một cổ cuồng phong, bay ra tứ phương, khiến cho bầy hầu chung quanh, lui về phía sau lần nữa, dưới chân Triệu Sở Hướng, hết sức giậm xuống đất, dẫn lực xuống đất, phía trên đất đai khô ráo, nhất thời thừa nhận sức lực không được, vết rạn nổi lên bốn phía, tách ra đại lượng bụi mù.
Bụi mù giảm đi, hai mắt Triệu Sở Hướng trừng hết sức dữ dội, chiến ý ngất trời, mà trên bầu trời, cự côn trong tay yêu hầu khổng lồ kia cũng là một đoạn hai khúc.
Vẻ mặt yêu hầu khổng lồ hết sức không tin, thân hình Triệu Sở Hướng đã nhảy lên, trường thương khẽ múa, một đạo thương cương khổng lồ xông thẳng vào mặt yêu hầu khổng lồ.
Trường thương của Triệu Sở Hướng khẽ múa, da thịt toàn thân căng ra, làm cho bạch y rộng thùng thình ban đầu trở nên chật căng, thật giống như có thể xé rách bất cứ lúc nào.
Yêu hầu khổng lồ mắt thấy thương cương đâm tới, dưới sự nóng lòng, nhanh chóng ngăn cản.
Xuy!!!
Nhất thanh muộn hưởng.
Ở trong ánh mắt bất khả tư nghị của vạn hầu, Triệu Sở Hướng hung lệ đâm một thương vào trái tim của yêu hầu khổng lồ, cũng chính là vị trí chết.
Thật giống như thời gian bỗng nhiên dừng hình, cơ hồ tất cả hầu tử cũng không thể tin nhìn Triệu Sở Hướng, một chiêu, chỉ một chiêu tựu đâm chết một người thủ lĩnh của chúng nó?
Yêu hầu khổng lồ bị đâm tới trái tim cũng là bất khả tư nghị nhìn một màn này, nhưng không còn kịp rồi, sau khi một thương của Triệu Sở Hướng đâm vào, liền rút ra, trường thương đam vào đầu của yêu hầu khổng lồ lần nữa, Triệu Sở Hướng rơi xuống từ không trung, làm cho bụi mù bay đầy trời, mà thi thể của yêu hầu khổng lồ rơi xuống đất sau đó, lại tràn đầy một loại uy hiếp kinh khủng, vạn hầu sợ hãi một trận.
Triệu Sở Hướng căn bản bất kể cảm tưởng của bầy hầu, trường thương chỉ ra, lần nữa xung phong liều chết vào bầy hầu. Phong mang xông thẳng lên trời.
Mười vị nam tử cầm thương khác ở phía sau, không khỏi dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Triệu Sở Hướng tiến vào bầy hầu.
Nơi xa trời cao, mọi người trong lòng cũng là tràn đầy kinh ngạc, đặc biệt là đám người Chích Hỏa.
- Nguyên Anh kỳ đối chiến Hợp Thể kỳ? Một lần đối mặt? Chỉ một chiêu, tựu thắng?
Trong mắt Chích Hỏa đều là bất khả tư nghị. Điều này phá vỡ nhận thức trước sau như một của Chích Hỏa. Loại khiêu chiến vượt cấp này, cho dù tồn tại, cũng không trở thành nhanh như vậy a, một chiêu, chỉ một chiêu, cường thế áp chế.
- Hảo một tuyệt thế mãnh tướng!
Cổ Thiên U ở một bên thở dài nói.
- Mãnh tướng?
Thiên Linh Nhi không phải là rất rõ ràng, hỏi.
- Ừm, mãnh tướng bất đồng cùng trí tướng, trí lực bọn họ không bằng trí tướng, nhưng sự dũng mãnh của bọn họ cũng là thứ mà trí tướng vĩnh viễn không cách nào bì kịp, ở bên trong chiến trường chánh diện, có mãnh tướng quân đội, chính là bất bại chi sư, mãnh tướng không chỉ có người dũng mãnh siêu trường, bản thân còn có một loại sức cảm hóa nhiệt huyết, tướng sĩ phe mình chỉ cần mãnh tướng tại chỗ, nhất định ý chí chiến đấu sục sôi, quên cả sống chết, chỉ sợ người nào chiến đến cuối cùng, cũng sẽ hi sinh vì nghĩa lớn, vĩnh viễn không lui về phía sau, ngược lại, sức cảm hóa này thật giống như một đạo áp bách trầm trọng, đặt ở trong lòng tướng sĩ địch quân, làm cho thực lực giảm mạnh. Đại La Thiên triều, vô số tướng lãnh, nhưng mãnh tướng tuyệt thế thật sự chỉ có một người, Thái sư Huyễn Đồ Long! Nhưng ta nghĩ cho dù Huyễn Đồ Long, ở tu vi của Triệu Sở Hướng, cũng không có mãnh liệt như hắn!
Cổ Thiên U giải thích.
- Huyễn Đồ Long là mãnh tướng?
Chung Sơn hỏi.
- Ừm, hắn từng là làm một người quân đoàn trưởng, một thanh Đồ Long đao, Đồ Long đao tới đâu, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, tướng sĩ lại càng nguyện ý theo hắn chịu chết, đối mặt vô số tướng lãnh cường thế, cho tới bây giờ cũng là Sở Hướng Vô Địch, không thể ngăn cản!
Cổ Thiên U gật gật đầu nói.
- Ừm!
Chung Sơn gật đầu.
- Lão gia, muốn giúp đỡ không?
Bảo Nhi hỏi.
- Không cần, ta biết tính tình hắn, đây là một tràng đánh nhau kịch liệt, hắn thích chiến đấu, không cần người khác nhúng tay, ngươi không có nhìn thuộc hạ của hắn sao, cũng không có nhúng tay a?
Chung Sơn cười nói.
- Ừm!
Bảo Nhi gật đầu.
Nhất thương địch vạn hầu, Triệu Sở Hướng quá mãnh liệt, dĩ nhiên, người mạnh giống như Triệu Sở Hướng, Chung Sơn cũng là lúc lần đầu tiên gặp phải Ma Yểm quân đoàn, Chung Sơn là vì phát tiết oán khí trong lòng, điên cuồng giết chóc, vô cùng cường thế, giống như trước, mãnh nhân không chỉ Triệu Sở Hướng, Kiếm Ngạo cũng là như thế. Chẳng qua là cũng không thích chiến đấu như Triệu Sở Hướng như vậy mà thôi.
Sự mãnh liệt của Triệu Sở Hướng là một loại bản tính, ở thời kỳ của người phàm, chém giết ở chiến trường dài, là Tướng quân bách thắng một phương, sau khi tu hành hơi có thu liễm, hiện tại làm quan lần nữa, bên trong chức trách, tự nhiên càng thêm vừa lòng.
Giết, giết, giết!
Triệu Sở Hướng tựu phảng phất giống như một Chiến thần, vào vạn hầu, như vào chỗ không có ai. Giết tới sướng khoái lâm ly, cứ như vậy giết một ngày một đêm, điên cuồng giết chóc, Triệu Sở Hướng không ngờ không biết mỏi mệt, điên cuồng chiến đấu.
Một ngày một đêm trôi qua, xác khỉ trên mặt đất đã đạt tới hơn 8000.
Chiến tích khủng bố, hơn một ngàn hầu tử còn dư lại, đã sợ, kinh khủng nhanh chóng trốn chạy, nhưng Triệu Sở Hướng sao lại để cho bọn chúng trốn? Giờ phút này Triệu Sở Hướng đang chìm ngâm ở bên trong một cái cảnh giới kỳ lạ, thật giống như sẽ đột phá.
Mười tên thuộc hạ tự nhiên biết trạng thái của Triệu Sở Hướng, nhanh chóng phân tán ra tứ phương, ép hầu tử trốn chạy trở lại.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, trường thương của Triệu Sở Hướng cắm ở trên mặt đất, cả vùng đất khe nứt một trận, khí thế quanh thân Triệu Sở Hướng ầm ầm bộc phát.
Mười tên thuộc hạ không quan tâm hầu tử còn dư lại kia, cùng nhau bao vây xung quanh Triệu Sở Hướng.
Hầu tử còn dư lại nào còn có chiến tâm? Một đám bị hù tới mức tim và mật đều vỡ ra. Cây gậy cũng không muốn cầm, điên cuồng trốn chạy, từ đó Triệu Sở Hướng trở thành bóng đè vĩnh viễn trong lòng bọn chúng.
Trường thương của Triệu Sở Hướng cắm ở trên mặt đất, đứng yên ở trong gió, hai mắt khép hờ, toàn thân bộc phát ra một cổ khí tức cường thế.
Một canh giờ sau, hai mắt Triệu Sở Hướng mở ra, trong mắt hiện lên một cổ chiến ý mãnh liệt.
- Chúc mừng Tướng quân!
Mười tên thuộc hạ nói chúc mừng.
Mười người đều biết, Triệu Sở Hướng đã đến Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, chỉ kém một cơ hội để có thể đột phá, không nghĩ tới chiến đấu một ngày một đêm, Tướng quân không có một tia mỏi mệt, ngược lại vì vậy nhất cử vọt tới Hợp Thể kỳ.
Triệu Sở Hướng sau khi vọt tới Hợp Thể kỳ, lập tức ngẩng đầu.
- Bằng hữu trên trời, nhìn đủ chưa?
Triệu Sở Hướng trong mắt lạnh lẻo, nói.
Triệu Sở Hướng vừa nói, mười tên thuộc hạ cả kinh, rối rít lấy ra trường thương đề phòng.
Chung Sơn vung tay lên, Chích Hỏa triệt hồi Huyễn trận che chắn mắt.
Thấy thật sự có người, mười tên thuộc hạ trong mắt lạnh lẻo!
- Triệu Sở Hướng!
Chung Sơn hét to một tiếng.
Trong nháy mắt Huyễn trận triệt hồi, Triệu Sở Hướng tựu thấy được Chung Sơn ở trung tâm, hơn nữa liếc mắt một cái liền nhận ra.
- Chung Sơn. Là ngươi.
Triệu Sở Hướng kinh ngạc nói. Hơn nữa trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Người Tướng quân nhận biết? Mười tên thuộc hạ hơi hơi ngạc nhiên.
- Ha ha ha ha, chiến đấu mạnh mẽ biết bao! Một cây thiết thương, không thay đổi bao nhiêu so với năm đó a.
Chung Sơn cười nói, mang theo mọi người hạ xuống.
- Chê cười, ta nghĩ loại trình độ chiến đấu này, còn không vào mắt của ngươi a.
Triệu Sở Hướng sảng lãng cười nói.
Nghe được lời nói của Triệu Sở Hướng, chúng thuộc hạ hơi hơi ngạc nhiên, Tướng quân luôn luôn thiết diện vô tiếu, ngạo khí vô song, giờ phút này chuyện gì xảy ra? Cười vui vẻ như vậy? Hơn nữa còn khiêm tốn như vậy? Những người này là ai?