Vừa rồi khi Đường Hiệu Vưu hô lên thì hắn biết Chung Sơn mới chỉ đạt tới Tiên Thiên tầng thứ ba, còn mình đã đạt tới tầng thứ tư. Tuy nhiên, Chung Địa rất hiểu rõ con người của Chung Sơn bởi vậy cho nên không dám tiến lên giao thủ với hắn, mà dần dần lùi khỏi chiến trường, trốn về phía sau.
Đường Hiệu Vưu càng đánh càng xao động, công lực của Chung Sơn mới đạt tới Tiên Thiên tầng thứ ba vậy tại sao đao pháp của hắn lại hung hãn đến như vậy?
- Bắn tên, bắn tên.
Đường Hiệu Vưu hướng về phía các tiễn thủ Đường gia quát lên.
- Tên, đối phó với Tiên Thiên thì chỉ có như vậy mới hiệu quả. Đối với việc Thiên Linh Nhi đã hình thành châ nguyên, bọn họ hoàn toàn không thể bon chen vào vòng sát khí nồng đậm, huống chi tốc độ của mọi người bọn họ cũng không thể nào theo kịp. Thế nhưng, Chung Sơn thì khác, Chung Sơn vẫn chưa hình thành nên chân nguyên, sát khí ở bên ngoài hoàn toàn không thể ngăn cản được.
Không ngăn cản được, cũng chính là trốn không thoát, tốc độ của cường giả Tiên Thiên cũng không phải là quá nhanh đối với các tiễn thủ này.
Mốt luồng tên phóng tới, Chung Sơn thấy vậy thì liền vội vàng nhảy đi, vừa vặn tới chỗ của con sói, mà đợt tên này bắn về phía Chung Sơn ngày càng nhiều.
Nhìn đợt tên dày đặc này, Chung Sơn biết rằng mình không thể trốn thoát được nữa, trong mắt hắn hiện lên một vẻ hung ác.
Thiên Ma thối thể!
Sức lực trong người Chung Sơn bỗng trở nên tăng vọt lên.
Đại dao của Chung Sơn đã khiến cho hạ nhân phải khiep sợ chạy tứ tán.
Hắn vác yêu lang, đột nhiên ném xuống.
Yêu lang kia đang mê ngủ, đột nhiên bị đau liền tỉnh lại.
Trong sát na này, yêu lang nhìn thấy cảnh chém giết, lại còn có một luồng mưa tên bắn về phía mình.
Bọn họ, bọn họ rốt cục muốn giết ta sao? Cũng giống như những con sói khác, bị con người giết chết hay sao?
Gia gia, sao người không tới cứu Tiên Tiên, bọn họ muốn giết con đó, gia gia gia gia.
Yêu lang mang theo một ve tuyệt vọng nhìn về làn mưa tên từ phía xa xa, trong lòng nó hiện lên một vẻ vô cùng hối hận, nếu mình không chạy đi chơi thì đã không phải chết, không phải gặp đám người xấu này.
- Hống.
Yêu lang đột nhiên gầm lên một thanh âm giận dữ, sau đó từng làn mưa tên ở trước mặt nó đột nhiên bị chặn lại, một thân thể, mộ thân thể của con người ôm lấy cổ của yêu lang.
- Đông đông đông.
Yêu lang cảm nhận được thân thể này đang ôm mình, trong lòng nó không ngừng cảm động, người nó khẽ run run lên, yêu lang biết đó là âm thanh do tên bắn trúng người phát ra.
Hắn dùng thân thể đỡ tên cho ta sao? Hắn đã cứu ta sao? Hắn là người mà gia gia hay thường nói, là người tốt sao?
- Chung Sơn.
Ở phía xa xa truyền tới mộ thanh âm ầm ĩ của Thiên Linh Nhi.
Chung Sơn nhảy lên, đến bên một góc sân, tìm một chỗ an toàn rồi đem yêu lang đặt xuống, sau đó lại xoay người đi vào trong nội viện.
- Ta không sao.
Chung Sơn hướng về phía Thiên Linh Nhi nói.
Hắn cầm đại đao trong tay, hung hăng hướng về phía Đường Hiệu Vưu chém một cái.
Lực Phách Thiên Sơn!
Dưới sự trợ giúp của Thiên Ma Thối Thể, Chung Sơn đã bộc phát thực lực lên gấp hai lần, hắn dốc toàn lực vô đao này, một lượng hồng sắc sát khí lớn, hung hăng chém về phía Đường Hiệu Vưu.
Nhìn thấy hai mắt của Chung Sơn, Đường Hiệu Vưu biết rằng chuyện này thật không ổn, một cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có tràn ngập toàn thân hắn, thanh trường kiếm trong tay nhanh chóng vung lên ngăn cản.
- Đương.
- Rắc.
Thanh trường kiếm của Đường Hiệu Vưu liền gãy lìa, thân hình cũng bị đao chẻ thành hai nửa, máu rơi vung vãi ở trong nội điện.
Khuôn mặt của Chung Sơn lúc này mang theo một vẻ hung hãn, nhìn các cung thủ.
Các cung thủ bị hắn dọa cho mất mật, vừa rồi, tên bắn nhiều lên trên người của hắn nhiều như vậy mà không có chuyện gì, thân thể của hắn làm bằng kim cương hay sao? Chúng cung tiễn thủ liền đảo mắt xung quanh hòng tìm chỗ trốn.
- Đi!
Lưu Minh lúc này đã thua một kiếm dưới tay của Triệu Sở Hướng liền hướng về phía Vương Quế gọi một tiếng, sau đó thân hình liền nhảy lên trên nóc nhà, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Vương Quế dĩ nhiên cũng theo chân hắn mà thoát ra ngoài.
Còn Chung Địa thì từ sớm đã không thấy hình bóng đâu nữa.
Thiên Linh Nhi vừa thấy Vương Quế rời khỏi thì lập tức chạy tới gần Chung Sơn, nhìn về phía sau lưng của Chung Sơn xem xét thật kỹ.
- Không có chuyện gì đâu.
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
Thiên Linh Nhi lập tức kiểm tra lại quần áo của Chung Sơn, nhìn thấy ở đằng sau cũng không có chuyện gì, ngoại trừ một vài dấu đỏ sau lưng. Tuy nhiên, những dấu đỏ này chỉ làm tăng thêm khí khái nam nhân mà thôi.
Khí khái nam nhân sao?
Thiên Linh Ninh liền đỏ cả mặt, ngay sau đó nàng liền đem quần áo của Chung Sơn phủ kín lại.
- Chung Sơn, ngươi không bị sao chứ?
Triệu Sở Hướng chạy tới hỏi thăm.
- Không có chuyện gì.
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Chung Sơn, ta thấy ngươi thật là một con người kỳ lạ, tầng thứ ba Tiên Thiên mà lại đánh chết được một Tiên Thiên tầng thứ tư, sau này khi ngươi hình thành chân nguyên, nhất định phải qua chiêu với ta.
Triệu Sở Hướng cười cười nói.
- Hảo, nhất định là như vậy.
Chung Sơn hào sảng đáp.
Sau đó, Chung Sơn đi tới gần chỗ của yêu lang, khẽ bế nó lên.
- Chung Sơn, lần này là do ngươi tìm được yêu lang, nếu không thì ta cũng không thấy nó được, vừa rồi ngươi đã cứu nó vậy thì con yêu lang này là của ngươi.
Triệu Sở Hướng lập tức sảng khoái nói.
Triệu Sở Hướng là người ân oán phân minh, đối với sự hiểu lầm lúc trước của mình với Chung Sơn vẫn còn áy náy, giờ phút này khi mọi việc đã rõ ràng, con yêu lang này xem như là bồi thường cho Chung Sơn.
- Được.
Chung Sơn cũng không từ chối mà thẳng thắn đồng ý. Truyện "Trường Sinh Bất Tử "
Ôm yêu lang trong tay, Chung Sơn liền trở lại tiểu viện, nha hoàn lúc này cũng đã mang nước tới, rửa vết máu trên người của Chung Sơn.
Trên người của yêu lang cũng dính đầy máu.
Chung Sơn ôm nó tới bên cạnh hồ nước, tắm rửa toàn thân mình một lượt.
Sau khi đã tắm rửa cho mình, lúc này Chung Sơn liền ôm lấy con yêu lang rồi không ngừng tẩy rửa cho nó.
- A, con yêu lang này thật khác thường, toàn thân đều bị bộ lông che khuất.
Khuôn mặt Chung Sơn hiện lên một vẻ ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó khi đã rửa sạch toàn thân yêu lang, hắn liền cười cười nói:
- Là một con sói con cái!
Sau khi mặc quần áo tử tế, Chung Sơn liền ôm con sói đi ra.
- Chung Sơn, hay là thả con sói này đi đi, cho nó trở về trong đàn của nó, bằng không sớm muộn gì nó cũng bị chết đói, không biết là nó muốn ăn thứ gì đây.
Thiên Linh Nhi lập tức nói.
Chung Sơn đưa mắt nhìn Thiên Linh Nhi, hắn cảm thấy thật nhức đầu, đây chính là đan dược tức phẩm đó! Chỉ là nhìn con sói này thì xem ra nó cũng không chịu được bao lâu nữa, bởi vì Chung Sơn phát hiện ra, con sói này cũng không ăn cơm, vừa rồi ở bên cạnh hồ nước, nó đã ói ra mọi thứ.
Có lẽ không bao lâu nữa nó sẽ phải chết đói, mình có mang theo nó bên người thì cũng không thể chiếu cố.
Nhìn thấy Thiên Linh Nhi muốn buông tha cho con yêu lang, Chung Sơn liền lắc lắc đầu nói:
- Được, nghe theo lời của cô nương vậy.
- Chung Sơn, ngươi định thả con sói này ra thật sao?
Triệu Sở Hướng đưa một ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Chung Sơn.
- Không sai.
Trước kia Chung Sơn còn không muốn, nhưng hiện tại sau khi đã đáp ứng Thiên Linh Nhi, trong lòng hắn liền quyết định dứt bỏ, nam nhân một khi đã hứa thì nhất định phải thực hiện, đây là phương thức xử sự moi chuyện của Chung Sơn.
- Được rồi, ta đưa các ngươi đi.
Triệu Sở Hướng cũng gật đầu, Chung Sơn đã đồng ý thì mình cũng không còn gì để nói.
Đến buổi chiều mọi người đã chạy tới khoảnh rừng phí bắc. Triệu Sở Hướng tuy cũng đạt tới Tiên Thiên tầng thứ chín nhưng trường thương trong tay vẫn không thể so sánh với hồng lăng của Thiên Linh Nhi. Có hồng lăng trong tay, Thiên Linh Nhi phi hành tốt hơn hắn nhiều.
Nhìn thấy một cái hồ nhỏ trước mắt, Chung Sơn liền nhẹ nhàng buông yêu lang xuống.
- Đi thôi, đi thôi.
Thiên Linh Nhi lập tức vui mừng kêu lên.
Yêu lang cũng không tưởng tượng được mà nhìn Chung Sơn, lại nhìn hai người còn lại, nó bước hai bước, rồi quay đầu lại, sau khi biết chắc Chung Sơn muốn thả mình, nó đã xác định Chung Sơn chính là người tốt! Mình đã gặp một người tốt!
Yêu lang chạy tới trước mặt Chung Sơn, Chung Sơn mang theo một vẻ nghi hoặc định ôm lấy nó, nhưng nó lại khẽ khàng né tránh mà nhìn vào bàn tay Chung Sơn, nhẹ nhàng liếm một chút, sau đó đột nhiên nó nhổ ra một chất lỏng màu trắng.
Nhổ nước miếng ư?
Ba người trợn mắt há hốc mồm nhìn yêu lang. Chung Sơn thả nó ra, nó còn nhổ nước miếng lên tay Chung Sơn ư? Nhưng yêu lang này nhổ nước miếng là có ý gì?
Yêu lang nhổ song chất lỏng màu trắng đó rồi nhanh chóng chạy vào trong núi sâu, biến mất khỏi tầm mắt của Chung Sơn.
- Con sói con này thật là, ngươi thả hắn ra mà hắn còn nhổ nước miếng vào tay của ngươi.
Thiên Linh Nhi liền cười nói.
Nhưng Chung Sơn lại không nói gì hết.
- Nước miếng ư? Không phải là nước miếng, Chung Sơn cảm thấy thứ chất lỏng trên tay của mình đã thẩm thấu qua lòng bàn tay, hơn nữa, Chung Sơn còn có cảm giác, chất lỏng màu trắng này mơ hồ còn thấm cả vào máu.
Chung Sơn liền lắc đầu, bỏ qua sự nghi hoặc trong lòng.
- Được rồi, chúng ta mau trở về thôi.
Chung Sơn liền mở miệng nói.
- Ừ.
Thiên Linh Nhi lập tức đáp lời.
Sau đó, ba người nhanh chóng đi trở về.
Nửa canh giờ sau, Chung Sơn không biết là ở trên ngọn núi, đột nhiên xuất hiện một hình ảnh kỳ lạ.
Một đại lang, một đại lang cao hai thước đứng ở trên đỉnh núi, trên đầu nó là một con sói con, chính là con sói vừa rồi Chung Sơn vừa thả ra.
Con sói con đứng ở trên đầu sói lớn, nhìn Chung Sơn từ từ biến mất ở trong núi. Sau đó con sói con hướng về con sói lớn khẽ kêu lên vài tiếng, tựa như là đang cầu xin điều gì đó.
Con sói lớn liền kêu lên vài tiếng, như là đáp ứng yêu cầu của con sói con, sau đó lập tức nhanh chóng quay về trong núi sâu.